Hoắc Vân Thâm sững sờ, cha của Anh Bảo là Diệp Tầm?
Chẳng phải cô bé là con của chị Phương ŧıểυ Tranh sao?
Anh dùng ánh mắt dò xét nhìn sang Hứa Hi Ngôn đang đứng ở bên cạnh, cô cười nói: "Anh Hoắc, anh tới thật đúng lúc, có thể ăn cơm được rồi."
Hoắc Tam Nghiên giúp cô đẩy Hoắc Vân Thâm vào phòng khách, Hứa Hi Ngôn rót cho anh một ly nước rồi bảo anh ngồi đợi một lát, còn mình thì đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
"Chị cũng xuống phụ em, tiện thể học thêm mấy chiêu."
Hoắc Tam Nghiên đi theo Hứa Hi Ngôn vào phòng bếp, nhưng học tài nấu nướng là giả, còn muốn tìm hiểu Diệp Tầm từ miệng Hứa Hi Ngôn mới là thật.
Trong phòng khách còn lại hai người đàn ông cùng một đứa con nít.
Anh Bảo nằm bò trên bàn nhỏ uống trà chơi trò ghép hình, Diệp Tầm ngồi ở bên cạnh bé, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vân Thâm ở đối diện, ánh mắt như đang suy nghĩ sâu xa:"Anh Hoắc, rốt cuộc anh có bao nhiêu thân phận?"
Hàng lông mày rậm của Hoắc Vân Thâm khẽ nhướng lên: "Không hiểu ý của cậu Diệp."
Diệp Tầm quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp, sau đó mở miệng: "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta ở đây, anh đừng có giả bộ nữa."
Anh Bảo nghe thấy câu chỉ còn hai người, lập tức giơ cái tay nhỏ nhắn lên: "Còn có Bảo Bảo nữa mà?"
"Ừm ừm ừm, con gái ngoan, chơi trò chơi đi!"
Diệp Tầm xoa xoa đầu Anh Bảo, dỗ dành cô bé.
Anh Bảo ngoan ngoãn nghe lời, không chen miệng vào nữa, Diệp Tầm bắt đầu phân tích như được Sherlock Holmes nhập: "Phòng của anh ở số 101, nhưng trên thực tế không tra ra được bất cứ thông tin nào liên quan đến anh. Anh nói xem, chẳng phải chuyện này rất kỳ lạ sao?"
Hoắc Vân Thâm đã sớm đoán được Diệp Tầm đi điều tra mình: "Có gì lạ chứ?"
Nếu không phải nể tình chị Ba của mình thích Diệp Tầm, có lẽ Hoắc Vân Thâm đã điều anh ta về nước E từ lâu rồi.
Để cho một tình địch ở bên cạnh như vậy, thật là trở ngại mà.
Diệp Tầm đứng lên, đi lại mấy bước trước mặt Hoắc Vân Thâm, ánh mắt hoài nghi quét dọc người anh: "Nói đi, anh thuộc về thế lực nào? JS hay là Hắc Vực?"
Nếu không phải là người của JS, vậy thì chỉ có thể là người bên Hắc Vực.
Hắc Vực là kẻ thù không đội trời chung với JS bọn họ, lực lượng lính đánh thuê trên toàn thế giới chia thành hai phái, bao gồm JS và Hắc Vực.
Mấy năm trước, JS đã từng ngầm chiếm đoạt phạm vi thế lực của Hắc Vực, giết chết em trai của ông trùm Hắc Vực bọn họ. Hai bên đã kết thành thù lớn, ông trùm Hắc Vực đã từng treo thưởng 5 tỷ cho ai lấy được đầu của Zeus trên toàn thế giới.
Nhưng đến nay vẫn không có ai biết được thân phận thật sự của Zeus.
Vẻ mặt Hoắc Vân Thâm bình tĩnh: "Tôi không hiểu cậu Diệp đang nói gì, tôi chính là tôi, Hoắc Vân Thâm."
Diệp Tầm bị dáng vẻ dối trá này của anh chọc cho phát điên: "Anh giả bộ trước mặt ŧıểυ Hi Hi thì cũng thôi đi, lại còn muốn giả vờ trước mặt tôi nữa à? Hắc Vực treo giải 5 tỷ để lấy đầu của Zeus, anh nói xem, nếu để cho Hắc Vực biết thân phận của anh, vậy thì kết quả của anh sẽ như thế nào?"
Diệp Tầm nói như vậy nhưng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ là suy đoán mà thôi.
Hoắc Vân Thâm hờ hững cau mày lại, pha thêm vẻ lạnh lùng: "Đầu của Zeus trị giá 5 tỷ, vậy đầu của cậu Diệp trị giá bao nhiêu?"
Nói cách khác, cậu có mấy cái đầu?
Hai người đàn ông đang giằng co, Hứa Hi Ngôn bưng đĩa trái cây đi ra, thấy một màn trước mắt thì ngạc nhiên hỏi: "Nhị sư huynh, anh đang làm gì vậy? Anh lại nói gì với anh Hoắc rồi?"
Cô nghĩ Diệp Tầm lại gây phiền toái cho Hoắc Vân Thâm.
"À ha ha, anh có thể làm gì? Anh chỉ đang nói với anh Hoắc vài chuyện thôi, xem em sợ kìa."
Để bày tỏ bây giờ mình đã không can thiệp vào chuyện của Hoắc Vân Thâm nữa, anh ta chủ động khoác vai Hoắc Vân Thâm rồi nói: "Em yên tâm đi, bây giờ anh và anh Hoắc đã là bạn."
Hứa Hi Ngôn lườm anh ta một cái, hiển nhiên không tin mấy chuyện anh ta lại tốt bụng đến vậy.