Cô để anh ngồi trên sofa đơn, sau đó đứng dậy đi tìm tủ thuốc rồi bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho anh,
"Anh Hoắc, đưa bàn tay anh ra đây."
Hứa Hi Ngôn quỳ gối trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, có thể nhìn thấy rõ trong đáy mắt sâu thẳm của anh có một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú không chớp mắt, vẫn luôn cảm thấy cảnh này quá không chân thật, lại cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Trong lòng anh kích động, tồn tại rất nhiều cảm xúc mơ hồ, có vui mừng, có chua xót, cũng có lo được lo mất. Nhưng hơn hết, anh thật sự không muốn phá hỏng sự yên lặng trong thời khắc này.
Thấy anh vẫn còn ngây người, Hứa Hi Ngôn bất chấp, tóm lấy tay phải của anh, đưa ra trước mặt mình.
Thấy hai lòng bàn tay anh đều đầy máu, bên trên cắm đầy mảnh thủy tinh sắc nhọn, trái tim cô lại nhói đau.
Thật sự đau lòng chết mất.
Nếu hôm nay cô không đến, một mình anh sẽ xoay xở như thế nào?
Cứ ngồi dưới đất mặc cho máu chảy ra sao?
Hứa Hi Ngôn nhíu mày, mím môi, dùng cái nhíp sạch gắp từng mảnh thủy tinh từ trong da thịt anh ra, động tác cố gắng nhẹ nhàng hết mức.
Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú từng cử động của cô, cho dù khi rút mảnh thủy tinh ra đau đến thấu tim, anh cũng không hề nhăn mặt một cái.
Sau khi lấy hết mảnh thủy tinh trong hai lòng bàn tay ra rồi, Hứa Hi Ngôn dùng miếng bông thấm dung dịch khử trùng, trước khi làm cô dặn trước: "Anh Hoắc, có thể sẽ hơi đau, anh cố nhịn nhé."
"Ừ." Anh nhẹ giọng trả lời.
Lúc nước thuốc khử trùng chạm vào miệng vết thương, anh vẫn đau đến mức run lên.
Hứa Hi Ngôn vội vàng thổi lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thổi sẽ không đau nữa, đừng sợ."
"..." Hoắc Vân Thâm dở khóc dở cười, cô ấy coi mình là trẻ con sao?
Anh cũng đâu có yếu ớt như cô tưởng tượng?
Có điều, hơi ấm cô thổi tới dường như thật sự có hiệu quả giảm đau, lòng bàn tay anh đã không còn đau như trước nữa.
Hứa Hi Ngôn thổi mấy hơi xong lại bắt đầu chuyên tâm khử trùng, sau khi rửa sạch vết máu, có thể thấy miệng vết thương thật sâu trong lòng bàn tay.
Hứa Hi Ngôn đau lòng, bôi thuốc sau đó băng bó cho anh.
Cô băng hai tay anh lại như cái bánh chưng, như vậy anh không thể làm gì, ngay cả điều khiển từ xa của xe lăn cũng không thể ấn được.
Hứa Hi Ngôn cố ý làm vậy, bởi vì cô đã hạ quyết tâm phải chăm sóc anh thật tốt, không để anh làm một việc gì, cho nên mới băng kín tay anh như vậy.
Ngoài băng bó hai tay, Hứa Hi Ngôn còn phát hiện đầu gối anh cũng bị thương, máu đã nhuộm đỏ chiếc quần màu xám.
"Đầu gối anh cũng bị thương à? Cởi quần ra cho tôi xem!"
Hứa Hi Ngôn một lòng lo lắng vết thương của anh, làm gì còn để ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, đưa tay tới định cởi thắt lưng của anh.
Dù sao cởi quần áo là chuyện quá thân mật, bình thường chỉ xảy ra giữa vợ chồng.
Nhưng mà hiện tại, giữa anh và cô không có tình yêu, để một cô gái độc thân như cô làm việc này cho mình, anh hơi xấu hổ.
Hoắc Vân Thâm kịp thời đè tay cô lại, ngăn cản hành động của cô: "Tôi không sao, không cần phiền phức vậy đâu."
"Sao có thể không sao được? Anh xem anh chảy bao nhiêu máu kìa?"
Hứa Hi Ngôn thấy dáng vẻ cố chấp của anh, hơi buồn cười, cố ý khích tướng: "Được, nếu anh không cho tôi động, vậy bây giờ tôi cõng anh đến bệnh viện?"
"Không cần."
Vừa nghe cô nói muốn cõng anh tới bệnh viện, việc đầu tiên Hoắc Vân Thâm làm là phản đối.
Hứa Hi Ngôn tươi cười nói: "Vậy anh ngoan ngoãn đi, nghe lời tôi."
"..."
Hoắc Vân Thâm không biết nên hình dung hình thức ở chung kỳ quái giữa anh và Hứa Hi Ngôn như thế nào nữa, vì sao cứ cảm thấy anh là nữ chính yếu đuối, mà cô lại giống một tổng giám đốc bá đa͙σ cường thế vậy?