Trong lúc Hoắc Vân Thâm bị thương nặng, người này đã không tới đưa cơm giúp cô thì thôi, còn nói với anh nghe những lời khó nghe như vậy.
Hoắc Vân Thâm vốn nhạy cảm, sao có thể không nghi ngờ được?
Có thể không bị đả kích sao?
Thảo nào trên đĩa CD anh đưa cô tự nhiên viết mấy chữ "Chúc đám cưới của em và Diệp Tầm vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc", thì ra là thế, đều là chuyện tốt do Diệp Tầm làm ra.
Nhất định là Hoắc Vân Thâm đã hiểu lầm, cho nên mới không liên lạc, đồng thời xa cách với cô.
Lúc này, chắc chắn anh đang tổn thương, cho nên trốn càng kỹ hơn!
Biết rõ ngọn nguồn, trong giây lát lửa giận của Hứa Hi Ngôn bùng cháy, cô nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, trực tiếp đá vào cửa căn 104.
Sau khi Diệp Tầm mở cửa, thấy cô tới thì rất ngạc nhiên, ánh mắt sáng ngời: "Ồ? ŧıểυ Hi Hi, tới nấu cơm cho anh sao?"
"Diệp Tầm!" Hứa Hi Ngôn quát lên một tiếng.
Cho tới nay, cô đều gọi anh ta Nhị sư huynh, nếu cô trực tiếp gọi tên thì chứng tỏ là cô đang tức giận.
"Sao vậy?"
Diệp Tầm giơ tay sờ trán của cô, xem có phải cô bị sốt không?
Hứa Hi Ngôn hất tay anh ta ra, thở hổn hển chất vấn: "Sao anh phải làm như vậy hả?"
Diệp Tầm gãi đầu, nghi ngờ không hiểu: "Anh đã làm gì?"
"Anh còn giả vờ! Em biết hết rồi! Đêm khủng bố tấn công, anh căn bản không cho người cứu anh Hoắc! Sau đó em nhờ anh đưa cháo cho anh ấy, anh cũng không đưa. Anh không chỉ không đưa, còn nói dối chọc tức anh ấy. Vì sao anh phải nói dối là chúng ta sắp kết hôn chứ?"
Hứa Hi Ngôn tức giận đến mức hai tay run rẩy, lồng ngực không ngừng phập phồng, nước mắt lưng tròng, mắt trợn trừng đầy oán hận nhìn anh ta.
Diệp Tầm vẫn lộ ra dáng vẻ cợt nhả: "Anh chỉ muốn anh ta từ bỏ ý định, không tới quấn quít lấy em nữa thôi! Với tình trạng hiện nay của anh ta, anh ta không có khả năng làm cho em hạnh phúc, em tỉnh táo một chút đi!"
"Tình trạng của anh ấy làm sao? Tại sao phải sỉ nhục anh ấy? Cơ thể anh ấy bị tàn tật là lỗi của anh ấy sao? Em không cho phép anh nói anh ấy như vậy nữa!"
Hứa Hi Ngôn cảm thấy rất đau khổ. Cô quen biết với Diệp Tầm, cho dù anh ấy luôn có dáng vẻ bất cần đời, nhưng tính cách vẫn rất tốt, nhưng tại sao bây giờ anh ấy phải làm ra nhiều chuyện khiến người ta không thể hiểu được như vậy?
Bởi vì yêu cô sao?
Yêu cô lại có thể trở thành lý do tổn thương Hoắc Vân Thâm sao?
Lẽ nào yêu một người không phải nên tôn trọng lựa chọn của người mình yêu, đồng thời chân thành chúc phúc sao?
Diệp Tầm thấy cô ra sức bênh vực cho Hoắc Vân Thâm thì cảm thấy rất tức giận, phản bác: "Anh có nói sai sao? Anh ta vốn là một kẻ tàn..."
Không đợi anh ta nói ra "phế", Hứa Hi Ngôn đã vung nắm đấm đánh mạnh vào mặt anh ta.
Cô đánh rất mạnh, trong đó bao gồm cả phẫn nộ và bi thương, một cái tát tai bình thường không thể nào so sánh được.
Anh ta bị đánh tới lật mặt, người lảo đảo vài bước, lưng đập vào khung cửa phía sau.
Anh ta đứng thẳng dậy, giơ tay sờ bên mặt đang đau đớn của mình, kinh ngạc nhìn về phía Hứa Hi Ngôn: "ŧıểυ Hi Hi, không ngờ em vì anh ta… mà dám đánh anh?"
"Ai cho anh làm như vậy? Anh đã từng nghĩ tới cảm nhận của em chưa? Em vẫn tin tưởng anh như vậy, nhưng anh thì sao? Tại sao anh cứ chen vào giữa làm những chuyện tệ hại như vậy?"
Mặt Hứa Hi Ngôn đã ướt đẫm từ lâu, những giọt nước mắt uất ức chảy dài trên gò má cô, bàn tay đang nắm chặt run rẩy.
Cô cũng không muốn đánh người, nhất là Diệp Tầm, anh ta là Nhị sư huynh của cô, vẫn luôn quan tâm tới mẹ con cô trong suốt nhiều năm như vậy, nói cho cùng thì cô nợ anh ta rất nhiều.
"Anh làm như vậy... Anh... Anh không phải là vì em sao?"
Diệp Tầm tức giận, anh ta bị Hứa Hi Ngôn đấm một cái mà không thể đánh lại, chỉ có thể nhịn!