Mặt đối mặt với Sở Vũ Hách, Hứa Hi Ngôn định giả vờ không quen biết mà cứ thế đi lướt qua.
Nhưng Sở Vũ Hách lại cố ý cản đường cô. Thấy người này đến nhất định là chẳng có chuyện gì tốt đẹp nên cô bảo Tiêu Vũ Thiên và Uyển Đậu đi trước, chờ cô trong xe.
Cô thật sự muốn xem thử Sở Vũ Hách cản đường cô để làm gì?
Sở Vũ Hách ôm Lý Vũ Ninh, trêu đùa: "Ồ? Đây không phải là Cảnh Hi - người gần đây đang nổi tiếng như cồn đấy ư?"
"Cô ta chính là Cảnh Hi à?"
Lý Vũ Ninh xuất thân là người mẫu, vừa gia nhập Tụ Tinh không lâu, da trắng chân dài, dáng người cũng rất chuẩn. Cô ta dựa vào trong lòng Sở Vũ Hách, giọng điệu nũng nịu hỏi: "Tổng Giám đốc Sở, hình như anh rất có hứng thú với cô Cảnh thì phải?"
"Sao có thể như vậy được? Anh làm sao có thể có hứng thú với loại phụ nữ dáng người không ra sao, mặt mũi cũng chẳng xinh đẹp này chứ? Cưng à, vẫn là em làm anh thích hơn cả! Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ làm em thành siêu sao sáng chói, cho em tài nguyên tốt nhất, nâng em lên tận trời."
Sở Vũ Hách ôm chặt vòng eo Lý Vũ Ninh, khoe khoang cho Hứa Hi Ngôn nhìn như muốn để cô hiểu rõ bỏ lỡ hắn ta là chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Hắn ta cố ý sỉ nhục Hứa Hi Ngôn là để muốn vớt vát lại chút thể diện cho mình, rõ ràng không ăn được nho thì nói nho xanh.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn ra được, Cảnh Hi xinh đẹp, có khí chất, ưa nhìn, bên ngoài còn xuất chúng hơn cả hình ảnh trên báo đài.
Cô không phải là người mẫu, nhưng dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu.
Hứa Hi Ngôn nghe không lọt tai, cười cũng không thật lòng: "Hóa ra là Tổng Giám đốc Sở à! Nghe nói anh và chị Hứa vừa chia tay. Tôi thật sự rất tò mò, Tổng Giám đốc Sở và chị Hứa quả thật giống như đôi tình nhân Thần Điêu trong giới giải trí, bình thường vẫn luôn ân ái mặn nồng, tình cảm bền chắc hơn vàng, sao lại chia tay vậy? Là vì chị Hứa cắm sừng Tổng Giám đốc Sở, hay vì Tổng Giám đốc Sở lén ăn vụng sau lưng bị chị Hứa bắt gặp vậy?"
Hứa Hi Ngôn giả giọng điệu của phóng viên giải trí, bắt đầu phỏng vấn ngay tại hiện trường.
"Cảnh Hi, cô đừng nói linh tinh! Tôi và Tâm Nhu chia tay trong hòa bình, mỗi người theo đuổi cuộc sống riêng của mình thì có gì sai chứ?"
Sở Vũ Hách bất mãn nói, hắn ta khoe khoang trước mặt Hứa Hi Ngôn chẳng qua là muốn vớt vát một chút liêm sỉ của đàn ông sau khi bị cô sỉ nhục.
"Không sai! Tổng Giám đốc Sở vừa mới "được phóng thích", phải cố gắng đối đãi bản thân cho tốt nhé!"
Ban đầu chính Sở Vũ Hách tự mình nói cho cô biết, Hứa Tâm Nhu quản hắn ta quá chặt, cảm giác giống như ngồi tù vậy.
Hai ngày nay, sau khi hai người vừa tuyên bố tin tức chia tay, Sở Vũ Hách lại ôm niềm vui mới rêu rao khắp nơi, loại nhà giàu mới nổi này cũng không biết khiêm tốn một chút.
Hứa Hi Ngôn cười nhạo nói xong, cố ý ghé bên tai Lý Vũ Ninh nói: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô nhé, khi thuê phòng cùng Tổng Giám đốc Sở, nhớ nhất định phải dùng bao, đừng để hắn ta truyền nhiễm bệnh AIDS, đến lúc đó cũng không chữa được đâu."
Lý Vũ Ninh: "..."
Vừa nghe Hứa Hi Ngôn nói như vậy, ánh mắt Lý Vũ Ninh nhìn về phía Sở Vũ Hách cũng thay đổi, giống như hắn ta chính là người mắc căn bệnh không thể chữa trị nào đó, theo bản năng rút khỏi tay hắn ta và giữ một khoảng cách.
"Cảnh Hi, cô thử nói lung tung nữa xem..." Sở Vũ Hách tức giận thở hổn hển, không quên trấn an Lý Vũ Ninh: "Cục cưng, đừng nghe cô ta nói linh tinh, cô ta cố ý bịa đặt thôi."
Sở Vũ Hách muốn ôm lấy thắt lưng Lý Vũ Ninh, nhưng cô ta lúng túng cười xòa: "Thật ngại quá, Tổng Giám đốc Sở, em nghĩ chuyện đó vẫn nên chờ tới hôm khác bàn lại đã! Bây giờ em có chút việc phải đi trước, các người cứ từ từ trò chuyện."
Lý Vũ Ninh mượn cớ vội vàng bỏ đi, cuộc sống tốt đẹp của Sở Vũ Hách vừa mới bắt đầu đã bị Hứa Hi Ngôn phá hỏng.
Thật đúng là giận thể xả hết được!
Thấy Hứa Hi Ngôn muốn đi, hắn ta kịp thời chặn lối đi của cô, nghiến răng nghiến lợi nói thật nhỏ không để cho người khác nghe thấy: "Hứa Hi Ngôn, nếu như cô còn dám bêu xấu danh tiếng của tôi, cô có tin tôi có thể bóp chết cô hay không hả!"