Anh đắp kín chăn cho cô. Mãi đến khi cả người cô toát mồ hôi đầm đìa thì cơn sốt mới dần hạ xuống.
Anh lại lấy nước ấm đến, nhúng ướt khăn bông rồi lau mồ hôi trên người cô, sau đó lại thay cho cô một bộ đồ sạch sẽ.
Sau khi hạ sốt, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng có thể ngủ ngon giấc trên giường. Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay của cô, yên lặng ở bên.
Anh biết như thế này không tốt, anh không nên tham lam quyến luyến lấy hơi thở của cô. Vậy nên, anh chỉ có thể tự lừa mình dối người rằng chỉ cần một giây một khắc được ở bên cô là anh đã đủ mãn nguyện rồi, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng được.
Anh chăm sóc cô cả đêm, đến khi trời sắp sáng, mới rời khỏi căn hộ 102 trong sự luyến tiếc không rời.
Khi mặt trời lên cao, Hứa Hi Ngôn tỉnh lại. Lúc này, đầu cô không còn đau nữa, tinh thần cũng thông suốt hơn rất nhiều, cơ thể cũng đỡ nhức mỏi hơn. nɠɵạı trừ cảm thấy hơi nghẹt mũi khó thở thì những triệu chứng khác đều đã thuyên giảm.
Cô ngồi dậy, thấy mình đã được thay một bộ đồ ngủ. Nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng hôm qua mình không tắm cũng không thay đồ mà nhỉ?
Vậy thì sao bây giờ mình lại mặc một bộ đồ ngủ chứ?
Cô xoay đầu nhìn thì thấy trên tủ đầu giường có đặt một hộp thuốc cảm.
Hứa Hi Ngôn cầm hộp thuốc lên xem, thuốc này… rất giống loại thuốc mà cô mua cho Hoắc Vân Thâm khi anh bị ốm mà?
Hứa Hi Ngôn nghĩ đến một khả năng nào đó liền chân không xuống giường, không kịp mang dép đã vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Anh Hoắc… Anh Hoắc…"
Cô tìm khắp căn hộ vẫn không thấy ai cả, lại sang căn hộ 101 bằng cửa thủy tinh nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Hứa Hi Ngôn thở dài một hơi, xem ra cô nhớ anh đến phát điên, nhớ anh đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
…
Mấy ngày sau đó, ban ngày Hứa Hi Ngôn đến đoàn phim quay phim, buổi tối tan làm lại tới bệnh viện chăm sóc ông nội.
Ở bệnh viện, Hứa Hi Ngôn gặp Hứa Tấn Sơn và Tô Nhụy. Hứa Tấn Sơn vẫn còn bị băng bó khắp người, thương tích của Tô Nhụy thì nhẹ hơn một chút, bà ta đang đưa Hứa Tấn Sơn đi chụp X-quang.
Lúc gặp Hứa Hi Ngôn, rõ ràng bọn họ đều sững sờ, vô thức lùi lại hai bước, trong mắt toát ra sự sợ hãi.
Hứa Hi Ngôn cười nói: "Ôi, chẳng phải là đa͙σ diễn Hứa và bà Hứa đây sao? Cơ thể hồi phục nhanh thật đấy! Thế nào, đấu thêm ba trăm trận nữa được không?"
Hứa Tấn Sơn: "…"
Tô Nhụy: "…"
Đấu thêm ba trăm trận nữa thì liệu rằng cái mạng già của bọn họ còn không?
Hai vợ chồng Hứa Tấn Sơn đều bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện với Hứa Hi Ngôn, tránh cô như tránh tà, vội vàng đi cửa bên chạy mất dạng.
Suốt đường đi, Tô Nhụy không kìm được cằn nhằn ông ta: "Làm gì mà ông sợ nó như vậy? Phong độ của ông đâu cả rồi? Trước đây chẳng phải nó thường bị ông đánh đến mức quỳ xuống xin tha sao?"
"Bà thì hiểu cái quái gì! Con nhỏ đó không giống lúc trước nữa rồi. Bây giờ, nó trở nên lợi hại rồi, tốt nhất chúng ta đừng có chọc đến nó."
Hứa Tấn Sơn không thể quên được những lời cảnh cáo của Hứa Hi Ngôn khi nó chỉnh đốn mình hôm đó.
Con nhỏ đó thận trọng tính toán, nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay mục đích chính là để trả thù mình.
Chẳng biết từ lúc nào mà địa vị của Hứa Tấn Sơn và Hứa Hi Ngôn đã đảo ngược một trời một vực.
Ông ta không thể tùy ý đánh đập Hứa Hi Ngôn như trước đây nữa. Hứa Hi Ngôn của hiện tại vô cùng lợi hại, vài phút thôi là có thể đánh ông ta thê thảm.
"Nhìn bộ dạng hèn nhát của ông xem." Tô Nhụy tỏ vẻ chê bai nói một câu.
Hèn nhát thì vẫn hơn là bị đánh như cái bị thịt, Hứa Tấn Sơn quát bà ta một câu: "Bà không sợ thì bà đi tìm nó đi!"
"…"
Hôm đó bà ta cũng bị đánh còn có nửa cái mạng còn gì?
Tô Nhụy thở dài: "Sau này không thể trông cậy gì ở ông nữa rồi, mọi chuyện đều phải dựa vào con gái cưng của tôi thôi."
Hứa Tấn Sơn đã liên lạc với Hoắc Cảnh Đường, con gái ông ta Hứa Tâm Nhu có thể chinh phục được anh ta không thì phải xem tối nay như thế nào thôi.
Buổi tối, tại một khách sạn năm sao, Hoắc Cảnh Đường đến cuộc hẹn.