Sau khi đi lên lầu, Hứa Hi Ngôn theo sau Diệp Tầm đi dọc theo hành lang tiến vào bên trong.
Vừa đi vừa nhìn quang cảnh xung quanh bệnh viện, Hứa Hi Ngôn coi như đã được mở rộng tầm mắt, bệnh viện này thật sự quá xa xỉ, cứ như là khách sạn hạng sang vậy.
Đi được một đoạn, bọn họ gặp một đám người đang đi từ phía trước tới, nhiều vệ sĩ vây quanh một người đàn ông thân phận có vẻ vô cùng cao quý.
Sau khi Diệp Tầm nhận ra người đó là Tổng thống Harry Wei thì lập tức nép sát vào tường nhường đường.
Anh ta đã nghe lão đại Kình Dạ nói qua, cậu quý tử của Tổng thống Harry Wei bị thương đang nằm viện, vậy thì ông ấy nhất định là đến đây để thăm con trai.
Hứa Hi Ngôn đứng bên cạnh Diệp Tầm, nhìn một lúc lâu mới nhớ ra, a, đó không phải là Tổng thống nước E à?
Trước đây chỉ có thể nhìn thấy ông ấy trong mấy bản tin trên TV, không ngờ là hôm nay có thể gặp được người thật ngoài đời, mẹ ơi, đúng là may mắn quá!
Khi đám người kia đi ngang qua bọn họ, Hứa Hi Ngôn không chút kiêng kỵ nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tổng thống Harry Wei.
Chỉ hai giây ngắn ngủi cô liền rời tầm mắt, sau đó cùng với Diệp Tầm tiếp tục đi.
Tổng thống Harry Wei đột nhiên dừng bước, trợ lí hỏi ông: "Tổng thống, ngài sao thế?"
"Không sao."
Tổng thống Harry Wei lắc đầu, cô gái đứng bên mép tường mà ông vô tình liếc nhìn thấy khi nãy cho ông cái cảm giác như thể đã từng quen biết, nhưng có lẽ chỉ là nhớ nhầm thôi!
Lúc ông ở giữa đám người ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cô gái lúc nãy cũng đã đi xa rồi.
"Phòng bệnh của anh Hoắc ở đâu thế?"
Hứa Hi Ngôn bước nhanh lên phía trước hỏi.
"Ngay phía trước đó."
Diệp Tầm dừng chân lại, chỉ vào cánh cửa phòng bệnh có treo một tấm biển màu xanh.
"Em vào thăm anh ấy, anh vào cùng với em không?" Hứa Hi Ngôn hỏi.
"Không, anh ra ngoài hút vài điếu thuốc, lát nữa đến tìm em sau."
"Được."
Hứa Hi Ngôn cũng không nghĩ nhiều, đi ngay tới cánh cửa có treo biển xanh, gõ cửa hai cái rồi bước vào phòng.
"Anh Hoắ..."
Chữ "Hoắc" còn chưa nói xong, Hứa Hi Ngôn đã sững người lại, bởi vì trong phòng không chỉ có Hoắc Vân Thâm mà còn có cả cha mẹ của anh, bọn họ sao lại đến đây vậy?
Thế nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao người ta cũng là cha mẹ của Hoắc Vân Thâm, anh xảy ra chuyện họ tất nhiên phải đến thăm chứ.
"Cảnh Hi!"
Hoắc Vân Thâm cuối cùng cũng đợi được Hứa Hi Ngôn, anh hơi kích động muốn ngồi dậy nhưng lại bị mẹ đè giữ xuống.
Trần Vân Lộ thấy Cảnh Hi đến, bà đang ngồi bên cạnh giường liền đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu nhìn cô.
Bà đã biết cả rồi, nghe cả rồi, con trai yêu quý của bà bởi vì đến đây đi chơi với Cảnh Hi nên mới gặp phải nguy hiểm.
Sau khi Hoắc Vân Thâm xảy ra chuyện cô ta lại một mình bỏ đi, hờ, loại con gái như vậy mà giờ cũng còn mặt mũi đến đây à?
Trần Vân Lộ vô cùng tức giận đi tới trước, không nói câu nào liền tát thẳng mặt Hứa Hi Ngôn.
Cái tát bất ngờ ấy giáng vào mặt Hứa Hi Ngôn, khiến gương mặt cô xuất hiện vài vết lằn đỏ.
"Họ Cảnh nhà cô vẫn còn mặt mũi tới đây cơ à? Loại yêu tinh gieo họa như cô, hại con trai tôi thê thảm như vậy! Suýt nữa nó đã mất mạng rồi! Vậy mà giờ cô còn dám đến đây? Cô cút ngay, nơi này không chào đón cô!"
Trần Vân Lộ tức giận quát ầm ĩ, tay chỉ về phía cửa, bảo cô đến từ đâu thì cút về đó đi.
Sớm đã được lĩnh giáo qua sự gay gắt của Trần Vân Lộ, lúc này Hứa Hi Ngôn cũng không muốn Hoắc Vân Thâm ở giữa phải khó cử, chỉ đành nhẫn nhịn, coi như mình xui xẻo.
Hứa Hi Ngôn che gò má đang đau nhức của mình, gắng gượng kiềm chế cơn giận.
Cô không ngừng tự nhủ với lòng, phải nhịn, vì thể diện của Hoắc Vân Thâm, cô cắn răng cũng phải nhịn.
"Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Con bị thương không liên quan gì tới Cảnh Hi hết, mẹ đừng làm khó cô ấy."
Hoắc Vân Thâm thấy mẹ mình không phân rõ đúng sai đã đánh Hứa Hi Ngôn, vừa đau lòng lại vừa tức giận.