"Không phải chị nói chị là người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi sao? Sao đến giờ cũng không có ai ngó ngàng?" Hoắc Vân Thâm cố ý chọc chị mình.
"Ây da, có thể là bởi vì chị quá hoàn hảo, cho nên đàn ông mới không dám đến gần chị!"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Tự luyến đến mức khiến dân chúng phẫn nộ, cũng không còn ai ngoài chị ấy nữa.
Haiz...
Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi, chỉ có thể tạm thời đồng ý: "Em biết rồi. Lần sau khi gặp anh ta, em sẽ hỏi giúp chị."
Hoắc Tam Nghiên lập tức mở cờ trong bụng: ''Cảm ơn nha em trai, hạnh phúc cả đời của chị đặt hết lên người em đó. Nếu chuyện này thành công thì sau này em sẽ có anh rể rồi.''
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh rể... Đừng có đùa được không!
Tại sao đến cả chị ruột cũng giành đàn ông với anh, à không, giành phụ nữ mới đúng.
Hoắc Vân Thâm ơi là Hoắc Vân Thâm, số mày cũng khổ quá đi!
Lúc này Hoắc Vân Thâm chỉ muốn đuổi chị mình đi: "Được rồi, chị về nhanh đi! Không còn sớm nữa!"
"Chị biết rồi. Nhưng chị đói quá, em nấu chút đồ ngon cho chị ăn, ăn no chị sẽ đi ngay."
"..."
Hoắc Vân Thâm xém chút nữa nội thương hộc máu, tại sao trước giờ Hoắc Tam Nghiên không hề làm bữa cơm nào cho anh ăn mà lại mong người ngồi xe lăn như anh làm cơm cho chị ấy?
Đây là chị ruột hả?
Hoắc Tam Nghiên đã quyết định ăn chực đến cùng, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi mở tủ lạnh.
Nhưng lúc đi ngang qua nhà ăn, cô bất ngờ phát hiện ra một chuyện lớn, bèn hét lên một tiếng: "A… Em trai!!!"
Tiếng kêu hoảng hốt của Hoắc Tam Nghiên xém chút làm bung cả nóc nhà, Hoắc Vân Thâm ngoáy lỗ tai, anh đi vào phòng ăn, tức giận hỏi: "Sao nữa vậy?"
"Em nhìn xem!!! Đây là ai làm vậy?"
Hoắc Tam Nghiên bưng mấy đĩa đồ ăn trên bàn lên, đó là những món ăn đầy đủ màu sắc và mùi vị, cô vừa nhìn thấy mà nước bọt đã chảy ròng ròng.
"…" Nỗi ám ảnh trong lòng Hoắc Vân Thâm lúc này còn lớn hơn diện tích Thái Bình Dương.
Anh khóc thầm, nhà có cô chị tham ăn không tim không phổi như vậy, thật không chịu nổi!
Hoắc Tam Nghiên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, cô khom người giống như Sherlock Holmes, tra hỏi: "Đồ ăn này rốt cuộc là ai làm? Vẫn còn nóng này! Tuyệt đối không thể nào do em làm! Cả buổi chiều em họp cùng chị! Như vậy… Nhất định là trong nhà có phụ nữ, đúng không?"
Cô nói xong thì bước ra khỏi phòng bếp, ra ngoài tìm sự tồn tại của người "phụ nữ" mà mình nghi ngờ.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn đang khom lưng ở phòng khách, sắp tới cửa thì thoáng nhìn thấy Hoắc Tam Nghiên chạy ra khiến cô sợ tới nỗi nhanh chóng trốn vào sau quầy bar bên cạnh.
Má ơi, đúng là còn hồi hộp hơn đi ăn trộm nữa.
Hứa Hi Ngôn tự hỏi bản thân rằng mình không trộm không cướp không làm chuyện xấu hổ, tại sao cứ có cảm giác lén lút không thể nhìn ra ánh sáng vậy?
Hoắc Vân Thâm đuổi theo chị mình ra khỏi phòng bếp, nghiêm túc nói với Hoắc Tam Nghiên: "Chị Ba, chị nghĩ nhiều rồi! Trong nhà làm gì có phụ nữ chứ?"
Hoắc Tam Nghiên không tin, đôi mắt sáng tìm kiếm xung quanh: "Không có phụ nữ? Vậy bàn thức ăn thịnh soạn đó ở đâu ra? Đừng nói với chị là trong nhà em có cô tiên ốc nhé.''
"Là em kêu Dịch Tiêu đặt ở Đồng Phúc Lâu."
Hoắc Vân Thâm đành phải bịa đại một lí do.
"Đồng Phúc Lâu?" Hoắc Tam Nghiên nếm một miếng, phát hiện mùi vị giống lần trước mình từng ăn: "Không đúng! Mấy món lần trước chị ăn ở chỗ em cũng có mùi vị này, lúc đó em nói là em làm. Sao bây giờ lại biến thành Đồng Phúc Lâu rồi?"
Đáng lẽ anh phải biết Hoắc Tam Nghiên có vị giác nhanh nhạy khác thường với đồ ăn, không thể nào qua mặt chị ấy được.
"Được, nói thật cho chị biết vậy, lần trước cũng là Đồng Phúc Lâu."
Sự băn khoăn của Hoắc Tam Nghiên cuối cùng cũng bị đập tan: "Đồng Phúc Lâu nấu rất ngon! Em trai, em đúng là chu đáo quá! Biết chị thích đồ ăn của Đồng Phúc Lâu nhất, em liền đặt đồ ăn ở đó! A! Cuộc đời có một người em như vậy, còn mong gì hơn nữa?"