Hứa Hi Ngôn sợ rằng anh sẽ từ chối phổ nhạc nên cất lời khuyên nhủ: "Anh cứ thử xem, nếu như viết lời gặp phải khó khăn, đến lúc đó tôi sẽ thử nghĩ lời giúp anh, dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp khoa tiếng Trung cơ mà, mấy cái chữ nghĩa này tôi khá giỏi ấy, ha ha."
Nếu như Hứa Hi Ngôn thật sự giúp được anh thì còn gì bằng, Hoắc Vân Thâm vui vẻ đáp: "Được thôi, tôi thử xem sao."
Chiếc xe chạy về khu căn hộ Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hứa Hi Ngôn để Hoắc Vân Thâm ngồi nghỉ ngơi uống trà trong phòng khách, còn cô thì phụ trách làm bữa tối.
Trong lúc Hứa Hi Ngôn đang bận rộn, Hoắc Vân Thâm nhận được điện thoại của Hoắc Tam Nghiên, nói sắp đến tìm anh.
"Chị đừng tới, em không có ở nhà."
Hoắc Vân Thâm kịp thời dập tắt mọi suy nghĩ của cô ấy.
Tiếc rằng Hoắc Tam Nghiên không phải là người dễ đối phó, cô cười hi hi nói: "Em trai à, em đừng có lừa chị nữa, chị đã hỏi Dịch Tiêu, anh ta nói em đã về tới chung cư rồi. Đợi chị đi nhá, chị tới tiền đây."
"..."
Hoắc Vân Thâm có cảm giác như sắp phải chiến đấu với kẻ địch, để ngăn chặn Hoắc Tam Nghiên đến phá đám, anh phải làm cái gì đó.
"Cảnh Hi, tôi ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi."
"Ừ, anh đi từ từ thôi." Tiếng cô dặn dò vọng ra từ phòng bếp.
"Ừm."
Sau khi nói xong, Hoắc Vân Thâm liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Sau khi dọn bữa tối lên bàn, Hứa Hi Ngôn đi đến phòng khách, đúng lúc nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Cô sợ Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn không tiện mở cửa nên bước nhanh qua đó, chuẩn bị mở cửa giúp anh.
Trước khi mở cửa, Hứa Hi Ngôn nhìn qua lỗ quan sát theo thói quen. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì cô bị dọa đến hết hồn, ôi mẹ ơi, Hoắc Tam Nghiên tới rồi!
Ở ngoài cửa, người cô nhìn thấy đầu tiên là Hoắc Tam Nghiên, sau đó là Hoắc Vân Thâm đen mặt ngồi trên xe lăn, bọn họ đang mở cửa.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy kinh khủng hơn cả gặp ma, cô muốn chạy về phòng để trốn nhưng đã không còn kịp nữa, đành phải trốn ở phía sau ghế sofa.
Cửa vừa mở ra, Hoắc Vân Thâm đã cất tiếng nói chẳng vui vẻ gì: "Điều nên nói đã nói hết rồi, em đã về đến nhà, chị Ba về đi!"
"Tục ngữ thường nói tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, tới cửa rồi thì còn bao nhiêu bước nữa đâu, để chị đẩy em vào trong nhà."
Vì mục tiêu tới nhà em trai mình ăn ké uống ké, Hoắc Tam Nghiên đã tu luyện được da mặt còn dày hơn cả tường đồng vách sắt, mặc kệ em trai có đuổi như thế nào, cô cũng không chịu đi.
Hai người vào trong nhà, đi đến phòng khách, Hoắc Vân Thâm không hề khách sáo mà ra lệnh đuổi khách: "Em tới rồi, chị đi được rồi đó."
Sau khi anh nói xong thì thấy không có người đáp lại, quay đầu nhìn đã không thấy Hoắc Tam Nghiên đâu nữa.
Ủa? Đi rồi? Hôm nay tự giác thế nhỉ.
Hoắc Vân Thâm đang định thở phào một hơi, chỉ nghe thấy Hoắc Tam Nghiên than thở một câu: "Ôi, em trai à, hôm nay họp cả một buổi chiều, chị mệt sắp chết rồi đây này!"
Hoắc Vân Thâm: "..."
Quả nhiên là không thể vui mừng quá sớm được.
Cái người này chẳng những không đi mà còn nằm lì trên ghế sofa, nhìn cái tư thế nằm kia kìa, thật sự là khiến người ta cảm thấy ghét.
Hoắc Vân Thâm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Hoắc Tam Nghiên, sao chị vẫn chưa đi?"
"Chị nói này em trai, có ai nói chuyện như em không? Dù gì thì chị cũng là chị của em, nể tình lúc nhỏ ngày nào chị cũng dắt em đi chơi, mua kẹo hồ lô cho em, em không thể đuổi chị đi được!"
Hoắc Tam Nghiên làm ra dáng vẻ em đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, khiển trách anh.
Hoắc Vân Thâm không muốn nói gì nữa.
Lúc nhỏ ba mẹ để anh chơi cùng cô, cô thì hay rồi, ngày nào cũng chơi một mình, lần nào mua kẹo hồ lô cũng toàn là cô ăn, để anh đứng há mồm nhìn, cô còn mặt mũi mà nhắc tới chuyện lúc nhỏ?
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách Hoắc Tam Nghiên được, dù sao thì lúc đó cô còn quá nhỏ.