Hoàng Quốc Cường nhìn bóng lưng của cô, im lặng một lúc. Ông ta nghĩ mình không nhìn lầm người, Cảnh Hi là một nhân tài đáng để hi vọng.
Cô có tư chất thông minh, lễ phép với mọi người, có thể chịu cực khổ. Một diễn viên như vậy, sau này mà không nổi tiếng thì không có đa͙σ lí.
Ông ta nghĩ đến đây thì trong lòng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo, nhanh chóng bàn với biên kịch: "Tôi đã nghĩ ra cách sửa kịch bản rồi. Chỗ này, chỗ này, thêm vài cảnh cho Cảnh Hi… Ừm, cảnh diễn với Lâm Hoài Cẩn."
đa͙σ diễn có quyền thêm cảnh quay vào kịch bản. Nếu Cảnh Hi diễn tốt thì cũng có thể đổi vai diễn cung nữ nhỏ bé của cô thành vai nữ phụ.
Trên đường về, Hứa Hi Ngôn trùng hợp gặp phải Hứa Tâm Nhu và trợ lí của chị ta là Văn Lệ.
Không ít người trong đoàn phim đều nói hôm đó Hứa Tâm Nhu đá cô bị thương là để trả đũa.
Để giữ gìn danh tiếng của mình, Hứa Tâm Nhu liền giả vờ quan tâm: "Cảnh Hi, hôm nay về lại đoàn rồi sao? Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Cô ta đúng là biết giả vờ mà!
Không trao cho cô ta giải Diễn viên xuất sắc nhất đúng là có lỗi với cô ta.
Hứa Hi Ngôn giả vờ cười ha ha rồi rút hóa đơn xuất viện ra, nói: "Nhờ phúc của đàn chị Hứa, không chết thì xem như mạng của tôi lớn rồi. Chị xem mà làm đi, viện phí và thuốc men của tôi làm phiền chị thanh toán. Tổng cộng 2419 đồng 8 hào."
Thấy Hứa Hi Ngôn đòi chút tiền này trước mặt mọi người, trong lòng Hứa Tâm Nhu không biết tả thế nào. Đúng là còn bủn xỉn hơn cả tên ăn mày!
Muốn móc tiền từ túi mình, không có cửa đâu.
Hứa Tâm Nhu nhếch môi cười: "Cảnh Hi, em bị thương khi đang quay phim, có thể xem là tai nạn lao động. Tiền này đòi chị thì không hợp lí lắm nhỉ?"
Hứa Hi Ngôn sớm biết Hứa Tâm Nhu sẽ không đưa tiền nhưng cô không muốn bỏ qua dễ dàng cho cô ta. Cô vừa cười vừa đi lại gần:
"Nếu chị không trả thì tôi đành đi tìm cảnh sát nói chuyện, nói lúc đó giày của chị có vấn đề, chị muốn giết hại tôi. Chị nói xem, nếu như diễn viên luôn thuận lợi như chị mà gánh tội giết người này thì sẽ thế nào nhỉ?"
Hứa Hi Ngôn cũng đoán giày của Hứa Tâm Nhu lúc đó có vấn đề nhưng không hề có chứng cứ xác thực. Bây giờ cô chỉ muốn dọa cô ta một chút thôi.
"Cô dám."
Hứa Tâm Nhu tức nghiến răng nói.
"Sao tôi lại không dám? Dù sao thì tôi cũng đâu có gì để mất! Tôi còn chưa chính thức ra mắt nên cũng chẳng sợ bị chôn vùi trong ngành."
Đôi mắt trong suốt của Hứa Hi Ngôn ánh lên tia gian manh, cười mỉm uy hiếp cô ta, xem cô ta có sợ không?
Hứa Tâm Nhu kinh hãi, tuy rằng cô ta đã bảo Văn Lệ xử lí đôi giày đó rồi, nhưng nếu Hứa Hi Ngôn làm lớn chuyện này lên thì danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ chịu tổn thất lớn, được không bằng mất.
Hứa Tâm Nhu nghĩ như vậy nên chỉ đành cắn răng bảo Văn Lệ trả tiền cho cô. Văn Lệ đưa cô hai nghìn năm trăm tệ bằng tiền mặt, Hứa Hi Ngôn cho tất cả vào túi rồi xoay người đi.
Văn Lệ kéo cô lại hỏi: "Cô quên trả lại tiền thừa sao?"
"Cái gì thừa?" Hứa Hi Ngôn tỏ vẻ khinh thường: "Chút tiền lẻ này còn không đủ tiền bắt taxi hôm trước nữa. Tôi không đòi tiền lỡ ngày làm và phí bồi thường tổn thất tinh thần là may lắm rồi, còn đòi tiền thừa sao?"
Hứa Hi Ngôn hất tay Văn Lệ ra rồi đi thẳng. Văn Lệ tức đến giậm chân, quay lại nói với Hứa Tâm Nhu: "Tâm Nhu, đứa em gái này của chị sao khinh người quá vậy?"
Đâu chỉ là khinh người, mà chính là ức hiếp người quá đáng.
Hứa Tâm Nhu nén một bụng tức giận, hỏi Văn Lệ: "Kịch bản chuẩn bị xong thì có thể phát tán rồi. Cho người lén lút truyền ra, đừng để người khác điều tra được."
"Em biết rồi. Em làm việc thì chị cứ yên tâm."
Văn Lệ nhận được lệnh liền lập tức liên lạc với phóng viên báo lá cải.
Trong lòng Hứa Tâm Nhu cười lạnh, Hứa Hi Ngôn, mày đợi mà xem!
Sắp sửa có một bát nước bẩn hắt lên mày rồi, ha ha, cho dù mày lợi hại thì xem mày làm sao thanh minh được.