Hoắc Vân Thâm cực kỳ thắc mắc, lặng lẽ hỏi Hứa Hi Ngôn: "Có phải tôi ngồi đây không thích hợp lắm hay không?"
"Không đâu! Anh ngồi bên cạnh tôi, tôi mới tiện gắp đồ ăn cho anh."
Hứa Hi Ngôn phải chăm sóc hai người Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo, ngồi ở giữa bọn họ là sự sắp xếp tốt nhất.
"Vậy anh Vương..."
Hoắc Vân Thâm liếc nhìn Vương Đại Trí đối diện, muốn nói lại thôi.
Hứa Hi Ngôn đặt chén nước tương được pha bằng công thức bí mật trước mặt anh, nói: "Đừng quan tâm đến đôi vợ chồng son bọn họ. Chúng ta ăn của chúng ta, đừng khách sáo."
Hoắc Vân Thâm nghe thấy từ "vợ chồng son" thì hơi ngạc nhiên, bèn hỏi lại một câu: "Em nói ai là vợ chồng son?"
"Đại Trí với Tranh Tử đó! Bọn họ là người yêu của nhau, chẳng lẽ tôi chưa nói cho anh biết sao?"
Vương Đại Trí và Phương ŧıểυ Tranh là... người yêu của nhau?
Quả thật không ai nói cho anh biết.
Bỗng nhiên nghe thấy những lời này của Hứa Hi Ngôn, thế giới âm u trong lòng Hoắc Vân Thâm lập tức bừng sáng. Anh có cảm giác tựa như hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lê nở rộ, khó có thể hình dung được sự kinh ngạc và vui mừng trong lòng.
Vậy tức là Vương Đại Trí không phải bạn trai Hứa Hi Ngôn?
Là anh hiểu lầm bọn họ sao?
"Là tôi hiểu lầm, tôi còn tưởng... còn tưởng... tưởng Vương Đại Trí là bạn trai em..."
Bởi vì vui mừng quá mức mà Hoắc Vân Thâm nói năng hơi lộn xộn.
"..."
Vẻ mặt Vương Đại Trí nghiêm túc nhìn Phương ŧıểυ Tranh, dùng ánh mắt thề, anh ta tuyệt đối không lừa dối cô.
"Ha ha ha, anh Hoắc anh thật thú vị..."
Phương ŧıểυ Tranh nghe xong liền bật cười. Cô phát hiện, hóa ra bên trong lớp vỏ nam thần kia, anh cũng là một người đàn ông đáng yêu như vậy.
Hứa Hi Ngôn đặt đồ ăn đã nhúng chín ở trước mặt Hoắc Vân Thâm, nụ cười như hoa: "Ha ha, anh nghĩ đi đâu vậy? Tôi không có bạn trai."
Cô không có bạn trai?
Chính tai nghe thấy cô nói mình không có bạn trai, Hoắc Vân Thâm không thể hình dung được mình vui đến mức nào, mây mù giăng đầy trong lòng anh giờ cũng tan đi hết.
Cô không có bạn trai, cô còn độc thân, như vậy có phải là anh còn cơ hội hay không?
Anh Bảo nghe thấy đối thoại giữa mẹ và chú má lúm đồng tiền, cười hì hì: "Bé Hi không có bạn trai đâu! Chú má lúm đồng tiền, chú có bạn gái chưa?"
"A..."
Hoắc Vân Thâm lắc đầu.
Anh Bảo quỳ trên ghế, đôi mắt đen láy to tròn chớp chớp nhìn Hoắc Vân Thâm, nghiêng đầu hỏi: "Vậy chú má lúm đồng tiền, chú có thích bé Hi không?"
Bé con dễ thương đã hơi sốt ruột muốn mai mối cho mẹ mình, bé thật sự là rất thích chú má lúm đồng tiền nha!
Sau khi bé và chú má lúm đồng tiền quen biết, thật sự bé rất muốn có một papi săn sóc dịu dàng như chú ấy!
Hoắc Vân Thâm đỏ mặt: "..."
Bé con dễ thương hỏi thẳng thắn quá, bảo anh trả lời như thế nào đây?
"Khụ khụ..."
Hứa Hi Ngôn đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy lời Anh Bảo nói, suýt nữa là bị sặc.
Không ngờ con gái mình lại giới thiệu đối tượng cho cô ngay trước mặt mọi người, bé hỏi thẳng như vậy thật sự khiến người ta xấu hổ chết.
Vì che giấu sự xấu hổ, cô gắp một viên thịt cho Anh Bảo: "Được rồi Anh Bảo, mau ăn đi!"
Cô quay đầu lại cười hối lỗi với Hoắc Vân Thâm: "Trẻ con nói bậy, anh Hoắc đừng để ở trong lòng."
"..."
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Hoắc Vân Thâm hiện giờ chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: quẫn bách. Anh thích Hứa Hi Ngôn chứ, chỉ là sao anh có thể nói ra miệng trước mặt mọi người được?
Có một loại yêu gọi là "yêu em trong lòng, khó mở miệng nói ra", có lẽ chính là cảm giác của Hoắc Vân Thâm lúc này.
Khi nào anh mới có thể dũng cảm bày tỏ với Hứa Hi Ngôn đây?