Buổi trưa hai người ở lại nhà họ Cảnh ăn cơm, buổi chiều, Hứa Hi Ngôn dẫn Anh Bảo đến siêu thị để mua đồ ăn trước.
Anh Bảo ngồi lên xe mới của mẹ mình, rất thích hình vẽ Minnie xinh đẹp ở bên trong. Cô bé ôm một con Minnie đáng yêu, vui vẻ hỏi mẹ: "Bé Hi, chiếc xe này là mẹ mới mua thật à? Đẹp quá đi mất! Bảo Bảo rất thích đó!"
Hứa Hi Ngôn liếc nhìn ghế ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bé con đang hưng phấn ngồi trên ghế trẻ con, cười nói: "Là mẹ mượn của bạn thôi."
Anh Bảo tò mò mở to mắt: "Bạn gì thế ạ? Có phải là bạn trai không?"
"Không phải đâu! Là một chú rất tốt bụng, Minnie trong xe đều do chú ấy chuẩn bị cho con đấy!"
Anh Bảo vui mừng không thôi: "Chú kia đã từng thấy Bảo Bảo chưa? Sao chú ấy lại biết Bảo Bảo thích Minnie vậy?"
Hứa Hi Ngôn nói: "Đã từng thấy con rồi, chú ấy có xem livestream của con."
"Wow! Thật vậy sao? Vậy có thể xem chú ấy là fan của Bảo Bảo không?"
"Ừ."
"Vậy chú đó trông như thế nào ạ? Có đẹp trai không?"
Thật đúng là một người mê cái đẹp có tiếng mà!
Lúc Hứa Hi Ngôn trả lời câu hỏi của con bé, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào: "Đẹp trai! Đẹp trai lắm luôn!"
"A…" Nghe thấy chú kia cực kỳ đẹp trai, bé con hưng phấn hét lên một tiếng: "Thật thế à? Bảo Bảo muốn gặp chú đẹp trai quá đi."
"Mẹ có thể dẫn con đến gặp chú ấy, có điều con phải đồng ý một yêu cầu của mẹ đã."
"Được ạ được ạ, một trăm điều Bảo Bảo cũng đồng ý nữa."
Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo thương lượng xong xuôi, lúc đi gặp chú đẹp trai, Anh Bảo không được nói với chú ấy rằng con bé là con gái của cô.
Cô muốn để con bé tạm thời làm con gái của chị Phương ŧıểυ Tranh đã, bé con vui vẻ đồng ý.
Hai mẹ con đeo khẩu trang bước vào cửa hàng, mua một đống đồ ăn thật lớn về, chất đầy lên cốp sau xe Porsche.
Hứa Hi Ngôn lái xe quay về khu Thịnh Thế Ngự Cảnh, mở cốp sau xe lấy đồ vật này nọ ra. Anh Bảo vẫn nhớ rõ mẹ mình ở chỗ nào, bé cầm lấy chìa khóa phòng, vui vẻ chạy vào mở cửa giúp mẹ mình.
Bé con chạy đến trước cửa căn hộ 102, dùng chìa khóa mở cửa ra, đáng tiếc vóc người con bé thấp nên không với tới ổ khóa cửa.
Lúc cô bé đang cố gắng mở cửa thì cửa căn hộ 101 ở bên cạnh mở ra.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng dừng xe, Hoắc Vân Thâm đoán là Hứa Hi Ngôn đã trở về. Anh lập tức điều khiển xe lăn đi ra trước cửa, đúng lúc nhìn thấy một bé con nhỏ nhắn đang kiễng chân lên để mở cửa.
Là Anh Đào Bảo Bảo!
Hoắc Vân Thâm lập tức nhận ra bé con đáng yêu. Cô bé mặt một chiếc váy liền màu xanh da trời, tết tóc kiểu công chúa đáng yêu, trên đầu còn cài hai cái kẹp tóc hình anh đào, ở ngoài trông còn đáng yêu hơn cả trong livestream.
"Có cần chú giúp không?"
Anh Bảo đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người lạ, bèn dừng động tác trên tay lại, xoay người nhìn sang.
Lúc bé nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đang ngồi trên xe lăn, lập tức ngạc nhiên trừng mắt lớn lên: "Ơ? Chú có má lúm đồng tiền ạ? Bảo Bảo nhận ra chú rồi."
Hoắc Vân Thâm giật mình: "Ồ? Cháu nhận ra chú à?"
"Đúng đó! Lần trước ở sân bay, Bảo Bảo đã từng thấy chú rồi. Chú má lúm đồng tiền, hóa ra chú cũng ở đây à!"
Anh Bảo vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, đôi mắt to tròn đáng yêu lóe lên sự hưng phấn.
Bé con đáng yêu vậy mà lại gọi anh là chú má lúm đồng tiền, ha ha, tên này thật sự đáng yêu quá đi.
Hoắc Vân Thâm cũng nhớ ra Anh Bảo, bọn họ quả thật là đã từng gặp nhau một lần ở sân bay.
Gặp lại bé con đáng yêu, anh rất vui, trên gương mặt xuất hiện đôi má lúm đồng tiền sâu đến mê người.
Anh Bảo nhìn thấy má lúm đồng tiền của anh, vui vẻ đến mức không chịu được. Cô bé chạy đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, lấy đầu ngón tay nhỏ bé chọc chọc lên đôi má lúm đồng tiền ấy, dùng giọng trẻ con nói: