Vũ Hách không những không buông tay ra, trái lại còn nói: "Tôi có chuyện muốn nói với Ngôn Ngôn, hy vọng mấy người đừng xen vào."
"Anh…" Nếu không phải Phương ŧıểυ Tranh đang ôm Anh Bảo, côước gì có thể bước lên xé nát khuôn mặt dối trá của hắn ta.
Họđã chia tay rồi mà hắn ta còn lôi lôi kéo kéo Hứa Hi Ngôn một cách ghê tởm như vậy, thật là quáđê tiện.
"Tranh Tử, Đại Trí, hai người dẫn Anh Bảo về trước đi."
Hứa Hi Ngôn dùng mắt ra hiệu cho Phương ŧıểυ Tranh, bảo hai người cứđi trước đi, cô không sao đâu.
Bây giờ cô không còn là người mềm yếu, dễ bị lừa dối của năm năm trước nữa. Côđã cóđủ năng lực để bảo vệ bản thân, chỉ một tên Sở Vũ Hách này thôi thì căn bản không thể uy hiếp côđược.
Phương ŧıểυ Tranh hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cô, bèn ôm Anh Bảo rồi về trước cùng với Vương Đại Trí.
Trong hành lang yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp làm say đắm lòng người của Hứa Hi Ngôn.
Sở Vũ Hách dùng ánh mắt tham lam màđánh giá cô. Hứa Hi Ngôn bỏ qua ánh nhìn đó, cốý nói: "Không phải anh bảo muốn nói chuyện sao? Chẳng lẽ anh muốn đứng ởđây để nói?"
Sở Vũ Hách thấy côđồng ý cho hắn ta một cơ hội, trong lòng khá kích động và mừng rỡ. Hắn ta chỉ vào một phòng riêng không có ai, nói: "Qua căn phòng đóđược không?"
Hứa Hi Ngôn không đáp lời mà trực tiếp xoay người, đi về phía căn phòng hắn ta chỉ. Sở Vũ Hách ép mình phải kiềm chế tâm trạng đang vô cùng kích động, bám theo sau cô rồi khóa trái cửa phòng.
Hứa Hi Ngôn bình tĩnh ung dung, mà Sở Vũ Hách thì ngược lại. Hắn ta có vẻ hơi gấp gáp, trong đôi mắt của hắn ta không thể che giấu được sự ca ngợi và thưởng thức đối với cô.
"Ngôn Ngôn, năm năm không gặp, em thay đổi nhiều quá. Đẹp đến mức anh không dám nhận luôn."
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ háo sắc của hắn ta đang không ngừng đánh giá mình.
Đôi mắt của cô xoay tròn một cách gian xảo. Cô nghĩ, đây là do Sở Vũ Hách tự mình tìm đến cửa, sao cô có thể lỡ mất cơ hội tốt thế này chứ?
Hứa Hi Ngôn nở một nụ cười, xích lại gần Sở Vũ Hách. Côđặt một cánh tay lên vai của hắn ta, cố tình trêu chọc:
"Vũ Hách, anh cũng thay đổi rất nhiều, càng lúc càng trưởng thành và quyến rũ hơn. Bây giờ phải làm sao đây? Em nhận ra đã năm năm rồi, thế mà em vẫn chưa quên được anh."
Đương nhiên là không thể nào quên được, dù có nằm mơ, cô cũng muốn bóp chết hắn ta.
Sở Vũ Hách đâu thểđọc được suy nghĩ trong lòng của Hứa Hi Ngôn. Hắn ta hưng phấn bắt lấy tay của cô, nói:
"Ngôn Ngôn, anh, anh cũng vậy. Anh vẫn chưa bao giờ quên em."
"Lúc trước khi anh nói lời chia tay chỉ là do anh nhất thời hồđồ."
"Bây giờ em đã về, liệu chúng ta có thể giống như lúc trước…"
Thật ra Sở Vũ Hách chỉ muốn duy trì quan hệ tình nhân với Hứa Hi Ngôn mà thôi, những lúc côđơn thìđi tìm côđể giải sầu. Trong lòng có cả chị lẫn em, còn gì sung sướиɠ bằng.
Hứa Hi Ngôn lập tức nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta. Cô càng cười tươi hơn nữa, hỏi: "Vũ Hách, anh thật sự còn yêu em sao?"
"Đương nhiên! Tình yêu mà anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi cả. Mấy năm nay, khi em không còn ở bên anh thì anh mới biết mình đểý em nhiều thế nào. Không có ngày nào là anh không nhớđến em."
Đây chính là bản lĩnh trợn mắt nói dối của Sở Vũ Hách, chỉ tiếc là Hứa Hi Ngôn không bao giờ tin tưởng hắn ta nữa: "Nhưng em nghe nói anh đang hẹn hò với chị của em. Đó là chuyện thế nào?"
Đôi mắt của Sở Vũ Hách hơi lẩn tránh, hắn ta giải thích: "Đó là do cô ta vẫn cứ quấn chặt lấy anh không chịu buông ra, thế nên truyền thông mới viết bừa viết bậy như thế. Đây chỉ là tin đồn thôi, em đừng coi là thật."
"Có nghĩa là chị của em cũng rất yêu anh đúng không? Vậy thì anh nói xem, trong hai người bọn em, ai tốt hơn ai hả?" Hứa Hi Ngôn cố tình hỏi.
"Ở trong lòng anh, đương nhiên là em dịu dàng nhất rồi. Còn cô ta chỉ là một người phụ nữ ngang ngạnh, hay giả vờ giả vịt, lại còn ham hư vinh. Sao có thể so sánh một người phụ nữ như vậy với em được chứ? Còn không bằng một phần vạn của em nữa là."
Vì muốn làm cho Hứa Hi Ngôn vui, Sở Vũ Hách không ngại đạp Hứa Tâm Nhu xuống bùn.
Hứa Hi Ngôn thật sự rất muốn biết, nếu như Hứa Tâm Nhu nghe được những câu nói này của Sở Vũ Hách, cô ta sẽ có phản ứng gìđây?