Hiện nay hắn ta bị Hứa Tâm Nhu quản lí rất chặt, toàn bộ tài sản đều do cô ta kiểm soát, bản thân hắn ta chẳng có chút tự do nào cả.
Nếu như Hứa Tâm Nhu biết hắn ta nói những lời này, chắc cô ta sẽ giết chết hắn ta mất.
"Nếu anh không làm được thì ngoan ngoãn trả tiền cho tôi. Đừng đợi sau này bị mọi người vạch mặt, sẽ khó coi lắm đó!"
Thấy Sở Vũ Hách sợ hãi, Hứa Hi Ngôn hung hăng đá hắn ta ra. Cô đi vòng qua người Sở Vũ Hách nhưng hắn ta lại tiếp tục chặn đường cô.
Bộ dạng như chó vẫy đuôi mừng chủ của Sở Vũ Hách lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hung ác: "Ngôn Ngôn, cô đừng ép tôi! Nếu cô cứ ép tôi, chuyện gì tôi cũng làm được hết!"
"Sao đây? Anh đang đe dọa tôi à?"
"Không sai! Ông đây đang đe dọa cô đó! Đồ ti tiện, cô còn định giả vờ thanh cao trước mặt tôi à? Có tin bây giờ ông đây hủy hoại cô luôn không?"
Sở Vũ Hách quắc mắt, sắc mặt dữ tợn trông cực kỳ đáng sợ. Hắn ta gần như mất trí, chỉ chăm chăm muốn trả thù Hứa Hi Ngôn.
Hắn ta đến gần Hứa Hi Ngôn rồi bất ngờ nhào tới ôm lấy cô, muốn đẩy cô ngã xuống đất.
Nhưng giờ Hứa Hi Ngôn không còn là con gà bệnh yếu đuối như ngày xưa nữa. Muốn đụng tới cô, cô cũng không phải dễ chọc!
Hứa Hi Ngôn giơ cùi chỏ lên, thúc mạnh vào hõm vai hắn ta một cái. Nhân lúc Sở Vũ Hách bị đau nên thả lỏng tay ra, cô lên gối đá thẳng vào nơi yếu ớt của hắn ta.
"A..." Sở Vũ Hách đau đớn che phần dưới, vẻ mặt vặn vẹo không còn ra hình dáng gì.
Nhân lúc hắn ta kêu đau, Hứa Hi Ngôn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bây giờ cô và Sở Vũ Hách xem như đã trở mặt hoàn toàn. Sau này cô phải cẩn thận hơn nữa, nếu gặp phải tên cặn bã họ Sở đó thì phải tìm cách đi đường vòng.
Cho dù tạm thời không đẩy ngã được Sở Vũ Hách, Hứa Hi Ngôn cũng phải cân nhắc an toàn cho bản thân, phòng ngừa hắn ta ăn miếng trả miếng. Loại người "chó cùng rứt giậu" như hắn ta, chuyện gì cũng làm được hết.
Cô đi tới trường quay "Hồng Tụ Khuynh Thiên", chào hỏi đa͙σ diễn và các trợ lí trong đoàn rồi đi trang điểm.
Hôm nay cô phải quay cảnh thứ 47. Trong đình nghỉ mát, Ngụy mỹ nhân bị thương, Yêu Nguyệt lén lút đưa thuốc cho cô ấy. Không ngờ hành động này lại bị Mạnh Chiêu nghi nhìn thấy, cô ta cho rằng Yêu Nguyệt ăn cây táo rào cây sung, phản bội chủ nhân của mình.
Yêu Nguyệt quỳ xuống van xin Mạnh Chiêu nghi, chứng minh lòng trung thành của mình. Thế nhưng trong cơn nóng giận, Mạnh Chiêu nghi đá văng Yêu Nguyệt, khiến cô lăn từ trên bậc thềm xuống đất.
Diễn viên vào vị trí, máy quay chuẩn bị. Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, đa͙σ diễn Hoàng Quốc Cường hô lên: "Bắt đầu."
Yêu Nguyệt ngồi trong đình nghỉ mát, kéo tay Ngụy mỹ nhân qua kiểm tra vết thương: "Nương nương, vết phỏng của người nghiêm trọng quá. Ta có mang tới một ít thuốc trị thương, người thoa thử một chút đi."
Ngụy Sính Đình cực kỳ cảm động, nắm lấy tay Yêu Nguyệt: "Cảm ơn ngươi, Yêu Nguyệt. Ở trong thâm cung này chỉ có ngươi đối xử tốt với ta thôi! Sau này hai người chúng ta gọi nhau là chị em đi!"
Yêu Nguyệt và Ngụy Sính Đình nhìn nhau cười. Cô vui vẻ gọi một tiếng "chị", sau đó bôi thuốc giúp cho Ngụy Sính Đình.
Đúng lúc đó, Mạnh Chiêu nghi dẫn theo một đám cung nữ đi ngang qua đây. Cô ta thấy thị nữ bên cạnh mình quan tâm Ngụy Sính Đình, lập tức nổi trận lôi đình.
"Nô tỳ to gan, ngươi dám trộm thuốc của bổn cung ra bôi cho cô ta sao!"
Mạnh Chiêu nghi hung hăng tức giận quát một tiếng.
Yêu Nguyệt sợ đến mức đánh rơi bình thuốc trong tay. Cô lật đật quỳ xuống trước mặt Mạnh Chiêu nghi, ôm lấy chân cô ta mà giải thích: "Nương nương, Yêu Nguyệt không dám! Yêu Nguyệt không có trộm thuốc! Thuốc này là của công công ŧıểυ Thuận Tử ở Thái Y viện cho nô tỳ! Nô tỳ thật sự không có trộm!"
"Đồ nô tỳ ti tiện ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, còn dám nói láo lừa gạt bổn cung!"
Mạnh Cẩm Tâm đá văng Yêu Nguyệt, khiến cô lăn dọc theo bậc thềm ra khỏi đình nghỉ mát.