Anh chỉ có thể giả vờ không biết: "Giống sao? Chỉ giống một chút thôi mà. Tóc của ngài Donald rất dài, còn có râu nữa."
Đúng đó, ngài Donald kỳ quái kia không đẹp trai bằng người đàn ông trước mắt đâu!
Lúc này, cô gái trẻ cuối cùng trình diễn tài nghệ cũng đi lên phía trước, cử chỉ rất tự nhiên thoải mái. Cô ta chào hỏi ông nội Hoắc trước, sau đó lại chúc thọ ông.
Hứa Hi Ngôn lập tức nhận ra cô ta, người này chính là Tiết Nhã Đình.
Cô hơi kinh ngạc, khẽ vỗ vào bả vai của Hoắc Vân Thâm, nói: "Wow, ông nội anh mừng thọ mà doanh nhân bậc nhất của nước Z là Tiết Tranh Vanh cũng đến. Đã vậy ông ta còn dẫn con gái của mình là Tiết Nhã Đình đến đây, cô ấy chính là nữ thần violon đang rất nổi tiếng gần đây đó!"
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm nghe cô nói cũng chỉ hờ hững đáp một tiếng, anh biết người tên là Tiết Nhã Đình này.
Mấy năm trước, ba mẹ anh đã muốn cho hai nhà họ Hoắc và họ Tiết trở thành thông gia, đối tượng kết hôn chính là Tiết Nhã Đình, có điều lúc đó Hoắc Vân Thâm không đồng ý.
Sở dĩ Tiết Nhã Đình đến nhà họ Hoắc chúc thọ cho ông nội Hoắc đều là vì nghe theo yêu cầu của cha mình, nếu không thì cô ta không muốn tham gia bất kỳ một hoạt động xã giao nào.
Tiết Nhã Đình là một cô gái kiêu ngạo và có ánh mắt rất cao. Trong cả Bái Kinh này, gần như không có bất kỳ người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta.
Mấy năm trước, hai nhà họ Tiết và họ Hoắc có đề cập đến chuyện kết tình thông gia, đối tượng là Hoắc Vân Thâm.
Nếu Hoắc Vân Thâm không tàn phế thì cô ta còn có thể suy xét một chút, thế nhưng thật là đáng tiếc, lúc này anh đã biến thành một người tàn phế, cô ta thật sự không muốn chôn vùi hạnh phúc của mình.
Còn về Hoắc Cảnh Đường - cậu Cả của nhà họ Hoắc, người này quả thực rất có tài nhưng lại không phải là kiểu người mà cô ta thích.
Có điều, người đàn ông tóc bạc tên Diệp Tầm đi vào cùng với Hoắc Vân Thâm lúc nãy có vẻ rất đặc biệt, bề ngoài quả thực chính là kiểu mà cô ta thích.
Đến lượt Tiết Nhã Đình biểu diễn tài nghệ, cô ta tặng cho ông cụ Hoắc một bài độc tấu đàn violon, Tiết Tranh Vanh đưa cho cô ta một cây đàn.
Khi nhìn thấy Tiết Nhã Đình cầm cây đàn violon này, Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên đứng phắt dậy, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nó.
Artemis!
Chính là cây đàn Artemis của mẹ Hứa Hi Ngôn!
Rốt cuộc cô cũng có thể gặp lại nó!
"Sao vậy?" Hoắc Vân Thâm thấy Hứa Hi Ngôn đằng sau mình đứng bật dậy, bèn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
"Không có gì đâu, xem biểu diễn đi!"
Lúc này Hứa Hi Ngôn mới ý thức được rằng mình đã quá kích động, cô vội vàng ngồi xuống, ép mình phải kìm nén cảm xúc kích động ấy lại.
Rốt cuộc cũng gặp lại Artemis, làm sao bây giờ?
Làm sao mới có thể lấy lại cây đàn này từ trong tay Tiết Nhã Đình đây?
Tiết Nhã Đình không hổ danh là nữ thần violon, tiếng đàn của cô ta rất du dương và êm tai. Tất cả mọi người ở đây đều đắm chìm trong tiếng đàn của cô ta, quên hết tất cả.
Một bài đã kết thúc, Tiết Nhã Đình khom lưng nói lời cảm ơn, tất cả vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Có rất nhiều người khen cô ta là nữ thần violon có kỹ thuật cao siêu, nɠɵạı hình cũng xinh đẹp, thực sự là một người đẹp tài sắc vẹn toàn.
Vợ chồng Hoắc Chấn và ông ông cụ Hoắc đều khá hài lòng với biểu hiện của Tiết Nhã Đình. Dựa theo điều kiện chọn bạn đời của nhà họ Hoắc bọn họ, nhà họ Tiết và nhà họ Hoắc rất xứng đôi.
Lâm Nguyệt Mỹ đã sớm biết được tâm tư của chị dâu Trần Vân Lộ, biết bọn họ muốn trở thành thông gia với nhà họ Tiết, thế là bà ta lén lút nói cho Hoắc Cảnh Đường biết: "Cô gái tên Tiết Nhã Đình này chính là người xuất sắc nhất trong tất cả những người ở đây, con phải dùng nhiều công sức hơn đấy."
Hoắc Cảnh Đường không trả lời, thế nhưng trong lòng đã nắm chắc phần thắng. Anh ta sẽ không thua một người tàn phế.
Dựa vào năng lực của Hoắc Cảnh Đường, muốn theo đuổi được Tiết Nhã Đình cũng chẳng phải là chuyện gì khó.
Nhìn thấy Tiết Nhã Đình cầm đàn đi xuống, Hứa Hi Ngôn cảm thấy nếu mình bỏ qua cơ hội lần này, không biết lúc nào mới có thể gặp lại Artemis?