Bây giờ tận mắt xác thực được tin đồn "vợ yêu mang thai" chỉ là giả, anh ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Hoắc Vân Thâm không có con, sau này nhà họ Hoắc tất nhiên sẽ phải lựa chọn người thừa kế một lần nữa, mà anh ta chắc chắn chính là lựa chọn duy nhất cho vị trí này.
Ba người cùng nhau rời Trung tâm Huấn luyện phục hồi. Lúc xuống bãi đỗ xe của bệnh viện, Hoắc Vân Thâm muốn mượn cớđưa Hứa Hi Ngôn đi, bèn chào tạm biệt: "Anh họ, anh về trước đi, lát nữa em sẽđến."
Hoắc Cảnh Đường lo lắng Hoắc Vân Thâm tìm cách thoái thác nên thuận miệng nói: "Hay là em mời cô Cảnh Hi đi cùng luôn, như vậy cũng tiện bề chăm sóc cho em."
Hoắc Cảnh Đường muốn Hoắc Vân Thâm dẫn Hứa Hi Ngôn về nhà họ Hoắc?
Đùa kiểu gì vậy?
Mặc dù Hoắc Vân Thâm cũng muốn đưa Hứa Hi Ngôn vềđó, nhưng bây giờ mối quan hệ của bọn họ cũng chưa phải là người yêu, làm sao có thểđưa về chứ?
Về tình về líđều không thích hợp.
Hoắc Vân Thâm khó xử nói: "Không ổn lắm đâu. Em lo mọi người trong nhà sẽ hỏi nhiều khiến Cảnh Hi phải khó xử."
Hoắc Cảnh Đường không đồng ý với anh: "Em lo gì chứ? Dù sao giữa hai người cũng đâu có gì? Lần này cùng nhau về lại có thể giúp dẹp tan scandal lần trước. Em không biết đâu, hai bác ở nhà hỏi anh biết bao nhiêu lần rồi. Họđều muốn biết bạn gái tin đồn của em là ai, đến anh cũng phải phiền lây."
"..." Hứa Hi Ngôn im lặng không nói gì cả. Vốn dĩ cô chỉ muốn tốt cho anh, ai ngờ lại mang đến phiền phức cho nhiều người đến vậy, thật là có lỗi.
"Nhưng mà..."
Hoắc Vân Thâm vẫn đang lăn tăn do dự. Anh chưa chắc chắn, cũng chưa cóđủ lòng tin về tình cảm của Hứa Hi Ngôn, làm sao anh có thể tùy tiện đưa cô về nhà chứ?
Chẳng may cha mẹ và mọi người trong nhà lại gây khó dễ cho cô, làm tổn thương cô thì sao?
Hứa Hi Ngôn biết Hoắc Vân Thâm đang lo nghĩ cho cô, nhưng cô cũng sẽ suy nghĩ cho anh. Cô muốn đi theo đểở bên chăm sóc anh, việc cùng anh về nhà họ Hoắc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Cô cúi thấp đầu, ghé vào tai Hoắc Vân Thâm nói mấy câu. Anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Hứa Hi Ngôn gật đầu cười với anh, Hoắc Vân Thâm liền yên tâm trả lời Hoắc Cảnh Đường: "Vậy cũng được, lát nữa em sẽđưa Cảnh Hi về. Cóđiều, hi vọng lúc đó anh Cả sẽ coi như không quen biết côấy."
"Được."
Hoắc Cảnh Đường đồng ý. Bây giờ Hoắc Vân Thâm đã không tạo được bất kỳ sự uy hiếp nào đối với anh ta, bất kể bên cạnh Hoắc Vân Thâm xuất hiện người đàn bà nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật: anh là một người tàn phế.
...
Trong chiếc xe RV đang lăn bánh, Hoắc Vân Thâm xúc động xác nhận một lần nữa: "Cảnh Hi, em đồng ý cùng tôi về nhà họ Hoắc sao?"
"Đương nhiên rồi. Tôi giống đang đùa lắm à?"
Hứa Hi Ngôn khẽ mỉm cười với anh, trên khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp là nụ cười xán lạn nhưánh nắng mùa thu.
Hoắc Vân Thâm giống như một cậu bé mới lớn xấu hổ ngượng ngùng. Anh nhẹ nhàng mím làn môi mỏng, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Đến lúc đó, bất kể người nhà tôi có hỏi gì em, nếu như em không muốn trả lời thì em đừng trả lời. Nếu bọn họ làm khó em, em cứ nói với tôi, tôi sẽđưa em đi."
Hoắc Vân Thâm đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh sau khi Hứa Hi Ngôn đến nhà họ Hứa. Chắc chắn cô sẽ bị ba bà chị nhiều chuyện của anh xúm vào hỏi han. Hỏi thăm thường thôi thì không nói, chưa biết chừng bọn họ còn moi móc cả tổ tiên ba đời nhà người ta ra mà hỏi mất.
"Được, tôi biết rồi. Anh lên nhà trước đi, tôi đi mua quần áo đã."
Hoắc Vân Thâm bảo tài xếđỗ xe ở bên ngoài một trung tâm thương mại. Anh vốn định cùng côđi mua quần áo, nhưng Hứa Hi Ngôn kiên quyết muốn tự mình đi.
Lúc cô chuẩn bị xuống xe, Hoắc Vân Thâm đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng: "Em thích bộ nào thì mua nhé. Dùng thẻ của tôi mà thanh toán, đừng tiết kiệm tiền cho tôi."
Nhìn người đàn ông đưa thẻ cho mình, Hứa Hi Ngôn suy nghĩ mấy giây rồi nhận lấy. Sau khi cảm ơn anh, cô xuống xe chạy về phía trung tâm thương mại.