Đường Diệc Sâm bị hỏi thì sững sờ. Anh ta vội phản ứng lại, cười nói: "Tạm thời không cần đến công ty báo danh, cô cứđến phim trường quay phim tiếp đi. Khi nào có thông báo, tôi sẽ bảo Uyển Đậu nói cho cô biết!"
"Cũng được."
Sau khi biết rõ, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm cùng nhau rời khỏi Công ty Giải trí Cảnh Duyệt.
Nói thật, nếu như không có Hoắc Vân Thâm đi cùng thì có thể cô sẽ không ký hợp đồng với Công ty Giải trí Cảnh Duyệt, bởi vì công ty này thật sự quá mới.
Công ty chỉ có một Tổng Giám đốc và một nhân viên lễ tân khiến cô luôn cảm thấy nó giống như một công ty ma vậy. Giờ có thêm một nghệ sĩ là cô thì cũng mới có ba người.
Hứa Hi Ngôn suy nghĩ, sau này số phận của cô và Công ty Giải trí Cảnh Duyệt sẽ phát triển thành kiểu gìđây?
Thật khiến cho người ta lo lắng mà!
...
Trên đường trở về, Hứa Hi Ngôn nhớ ra thức ăn trong tủ lạnh nhà Hoắc Vân Thâm hết rồi nên bảo tài xế lái xe ra chợ, định mua một ít thức ăn.
Hoắc Vân Thâm không muốn Hứa Hi Ngôn vất vả, bèn nói: "Để tôi bảo Dịch Tiêu đi mua."
"Không sao, giờ cũng vẫn còn sớm, cứđể tôi tựđi, như vậy có thể mua vài món chúng ta thích ăn. Dù gì hôm nay tôi cũng mới ký hợp đồng mà, nên ăn mừng một chút!"
Hứa Hi Ngôn định nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn Hoắc Vân Thâm.
"Ừm, đúng là phải ăn mừng."
Chúc mừng anh cuối cùng cũng có phản ứng với phụ nữ!
Xe RV ngừng ở gần chợ, Hứa Hi Ngôn chuẩn bị xuống xe, thuận miệng hỏi một câu: "Anh Hoắc, có muốn đi cùng không?"
"Tôi hả?"
Hoắc Vân Thâm hơi bất ngờ, chỉ chỉ vào chân mình: "Tôi có thểđi chợ mua đồăn sao?"
"Đương nhiên là có thể! Tôi sẽđẩy anh, đến lúc đó anh muốn ăn cái gì thì chúng ta mua về."
"Được."
Dưới sự khích lệ của Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm bằng lòng xuống xe đi chợ cùng với cô.
Trong khu chợđông đúc xuất hiện hai bóng người đặc biệt, chàng trai ngồi trên xe lăn, cô gái đẩy anh ta đi. Ai không biết đều cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng.
Đi ngang qua sạp bán đồăn nào, Hứa Hi Ngôn cũng sẽ khom người hỏi Hoắc Vân Thâm có muốn ăn món này hay không.
Hoắc Vân Thâm sẽ ngẩng đầu lên trả lời cô, thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hứa Hi Ngôn vẫn luôn nở nụ cười còn Hoắc Vân Thâm thì nhìn cô với ánh mắt dịu dàng sâu lắng. Trong mắt mấy cô mấy dì bán thức ăn thìđó chính là dáng vẻ của một đôi vợ chồng son ân ái không xa rời, khiến cho người ta cảm động.
Trên đường đi, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm cực kỳ nhiều. Người đẹp vốn đã rất có sức hấp dẫn rồi, hơn nữa Hoắc Vân Thâm còn ngồi lên xe lăn khiến không ít bác gái nhìn với vẻ tiếc hận.
"Các bà nhìn đôi vợ chồng son kia đi! Anh chàng đẹp trai như vậy nhưng phải ngồi xe lăn, thật làđáng tiếc quá!"
"Đúng vậy! Một người phụ nữ cực khổ chăm sóc gia đình, khó khăn biết bao nhiêu!"
"Cô gái kia đi mua đồăn cũng phải đưa chồng mình theo, đối xử với anh ta tốt quá. Chồng cô ta cũng may mắn thật, chân anh ta bị như vậy mà cô gái kia cũng không bỏđi, đây mới chính là vợ chồng cùng chung hoạn nạn đó!"
"Phải phải. Trông tình cảm của bọn họ rất tốt, có vẻ rất hạnh phúc. Thật khiến người ta hâm mộ mà."
"Lát nữa nếu bọn họ có mua thức ăn của tôi, tôi sẽ bán cho họ với giá thấp nhất."
"Nếu là tôi, tôi sẽ không lấy tiền của họ."
...
Xem đồ, mua đồ, cân đong đo đếm, Hứa Hi Ngôn rất biết chăm lo việc nhà. Bình thường lúc đi chợ, côđều không quên xin thêm hành lá nhưng hôm nay lại rất đặc biệt, các bác gái bán thức ăn kia chẳng những tặng thêm hành mà còn tặng luôn cả rau.
Không hề châm chọc, không hề sỉ nhục, mọi người ai ai cũng vui vẻ, thân thiết chào hỏi.
Đến khi hai người ra khỏi chợ, những người kia còn bảo bọn họ thường xuyên đến đây mua đồ, lần sau cũng sẽưu đãi cho hai vợ chồng họ.
Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm, trong lòng anh ôm một đống đồăn. Hai người quay lại trong xe.
Hứa Hi Ngôn lấy mấy món đồ trong lòng Hoắc Vân Thâm ra, để xuống đất. Cô tự nhiên nhặt rau cải rơi trên đùi anh xuống, nói: "Được rồi, sau này tôi sẽ tựđi mua đồăn, không đưa anh theo nữa."