Tô Nhụy đang nói đến Phó Tổng Giám đốc Công ty Giải trí Vân Hải, Hoắc Cảnh Đường.
Mặc dù Hoắc Cảnh Đường chỉ là Phó Tổng Giám đốc nhưng anh ta cóđịa vị không nhỏ trong các quyết định và chính sách của công ty. Hơn nữa anh ta còn là anh họ của Hoắc Vân Thâm, nhiều khi Hoắc Vân Thâm cũng sẽ nghe theo đề nghị của anh ta.
"Đúng vậy! Sao tôi không nghĩ tới chứ?"
Hứa Tấn Sơn cảm thấy có hi vọng. Lúc chuẩn bị ra cửa, Tô Nhụy gọi ông ta quay lại: "Này này này, đợi một chút."
"Sao nữa vậy?" Hứa Tấn Sơn không kiên nhẫn hỏi.
Tô Nhụy lại gần ông ta, nói vô cùng thần bí: "Chồng à, có phải ông đã quên một chuyện rồi không?"
"Chuyện gì?" Hứa Tấn Sơn không biết bà ta đang nói đến cái gì.
"Hơn hai mươi năm trước, ông đưa Cảnh Như Nguyệt cho..." Tô Nhụy không nói hết, chỉ nói một chút để nhắc nhở chồng mình.
Hứa Tấn Sơn nhớ lại chuyện của hơn hai mươi năm trước. Mười mấy giây sau, hai tay ông ta đập mạnh vào nhau rồi cười, đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Đúng rồi nhỉ, sao tôi lại quên hết chuyện kia chứ?"
Bởi vì thời gian đã qua rất lâu, suýt chút nữa ông ta quên mất chuyện kia luôn.
Trong tay ông ta vẫn giữ một con át chủ bài. Chỉ cần đến thời khắc mấu chốt, ông ta lấy con át chủ bài đó ra thìđương nhiên có thể giữđược danh dự vàđịa vị của mình.
Dù cho Hoắc Vân Thâm có tìm mình để kiếm chuyện thì Hứa Tấn Sơn cũng không sợ.
Nhưng trước mắt, ông ta chưa cần dùng đến con át chủ bài này.
Hoắc Cảnh Đường mới nhắc đến lúc nãy là một lựa chọn rất tốt. Một khi Hoắc Vân Thâm thất thế, đương nhiên Hoắc Cảnh Đường sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc.
Bây giờông ta nên suy nghĩ xem phải làm cách nào để nịnh bợ Hoắc Cảnh Đường đây?
...
Cao ốc Thịnh Thế.
Hứa Hi Ngôn đi theo Hoắc Vân Thâm vào thang máy đến Công ty Giải trí Cảnh Duyệt ở tầng bảy.
Khi lên tới nơi, cô tò mò quan sát hoàn cảnh công ty. Ởđây lấy màu trắng làm màu chủđa͙σ, lắp đặt các thiết bị tân tiến, mang lại cảm giác hiện đại.
Có thể thấy được đây là một công ty cực kỳ mới, rất trống trải, không có nhân viên nào bận rộn đi lại.
Cửa tựđộng mở ra, một cô gái tóc ngắn mặt trái xoan ở quầy lễ tân đứng lên. Côấy khoảng 20 tuổi, trên người mặc trang phục màu xanh quân đội, vừa nhìn còn tưởng rằng côấy là con trai.
Côấy nhanh chóng vòng đến trước mặt hai người, tươi cười chào đón: "Ngài chính là ngài Hoắc đã gọi điện thoại hẹn trước đúng không ạ?"
"Ừm. Chào cô." Hoắc Vân Thâm lên tiếng đáp lại.
Thấy Hoắc Vân Thâm gật đầu, cô gái tên là Uyển Đậu nhiệt tình giới thiệu bản thân, còn không quên khom người chào hỏi Hoắc Vân Thâm.
"Chào ngài, tôi là Uyển Đậu, nhân viên lễ tân của Công ty Giải trí Cảnh Duyệt."
Uyển Đậu thật sự rất vui. Cô công tác ở Vân Hải 2 năm cũng chưa có cơ hội gặp Tổng Giám đốc, bây giờđột nhiên được chọn qua công ty mới làm việc, mới ngày đầu tiên đã có thể tận mắt thấy Tổng Giám đốc, vinh hạnh biết bao nhiêu?!!
Cô thề, sau này nhất định phải làm việc thật tốt, cố gắng dốc sức cho công ty.
Chào hỏi Tổng Giám đốc đại nhân xong, Uyển Đậu lại lễ phép hỏi thăm Hứa Hi Ngôn.
"Chào cô Cảnh Hi! Chào mừng côđến Công ty Giải trí Cảnh Duyệt!"
"Xin chào, Uyển... Đậu!"
Hứa Hi Ngôn nhìn thẻ nhân viên của Uyển Đậu, suýt thì tưởng rằng côấy là "Oản Đậu*"!
(*) Uyển Đậu [wǎn dòu] và oản đậu [wāndòu] (đậu Hà Lan) phát âm gần giống nhau nên Hứa Hi Ngôn nghe nhầm.
Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn đi theo Uyển Đậu vào trong Công ty Giải trí Cảnh Duyệt.
Hứa Hi Ngôn nhìn xung quanh, cả công ty cũng không lớn cho lắm, là một công ty loại nhỏ.
Trong văn phòng Tổng Giám đốc, Hứa Hi Ngôn gặp được ông chủ Công ty Giải trí Cảnh Duyệt - Donald Đường.
Trên thực tế, Donald Đường chính làĐường Diệc Sâm - cố vấn pháp luật quan trọng nhất của Công ty Giải trí Vân Hải. Anh ta được Hoắc Vân Thâm nhờđứng ra quản lí Công ty Giải trí Cảnh Duyệt thay.
Đường Diệc Sâm mặc một bộđồ vest màu sắc rực rỡ, trên đầu đội một bộ tóc giả dài. Anh ta dán một chòm râu trên miệng, nhìn rất phong độ lịch sự. Vừa thấy Hứa Hi Ngôn bước vào, hai mắt Đường Diệc Sâm sáng lên.