Tần Minh Nguyệt không xu dính túi, tiếp tục trên đường lớn hẻm nhỏ tìm con trai mình, đồng thời lại đang nghĩ, làm thế nào mới có thể tìm kiếm một công việc, vừa kiếm tiền nuôi sống mình, lại phải trả khoản nợ cực lớn ba trăm vạn kia nữa.
Mà sau khi Tư An Húc trở về biệt thự của mình, nhìn thấy mẹ Trương đang ôm đứa trẻ kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu khó nói.
“Thiếu gia, cậu đã trở về.”
Quản gia Tôn nhìn thấy Tư An Húc trở về, đi lên nghênh đón trước, mẹ Trương cũng lập tức ôm theo đứa nhỏ đi lên nghênh đón.
Mẹ Trương chăm Tư An Húc từ nhỏ đến lớn, mặc dù còn chưa có tin tức Tư An Húc kết hôn đã mang con trở về, quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản được sự vui mừng của mẹ Trương.
Thiếu gia nhà mình cuối cùng cũng có tiểu thiếu gia rồi, đây quả thực là chuyện vô cùng tốt.
Tư An Húc hơi gật đầu, xem như trả lời quản gia Tôn, ngang qua quản gia Tôn và mẹ Trương, tầm mắt của anh dừng lại nơi đứa bé trên tay mẹ Trương kia.
Đứa bé đang ngủ mê, mặt có chút đen lại có chút nhăn, tuy rằng so với hai ngày trước đã lớn lên không ít, nhưng bộ dáng vẫn còn nhăn nheo, Tư An Húc không nhịn được nhíu mày.
Dẫu sao mẹ Trương cũng nhìn trông anh từ bé đến lớn, thấy Tư An Húc nhìn đứa bé luôn chau mày lại, kiềm không được mở miệng nói: “Trẻ con mới sinh đều như vậy, qua mấy ngày nữa lớn lên rồi, sẽ càng thêm đáng yêu. Bây giờ tiểu thiếu gia còn chưa lớn, đã rất đáng yêu rồi, ngài xem mắt mũi này, cái miệng này, thật giống thiếu gia ngài.”
Giống mình sao?
Tư An Húc thu tầm mắt lại, người khác không biết, mình thì biết đứa bé này đến đây bằng cách nào, không phải là giống của mình, sao có thể giống mình.
Vả lại còn xấu như vậy, giống mình chỗ nào chứ?
Nhưng anh cũng không sửa chữa lời của mẹ Trương, đã muốn lừa người khác, thì đến người của mình cũng phải bị lừa, bằng không sao lại có thể đi lừa người khác.
Mọi người đều không nói gì, không khí trong phút chốc lạnh xuống Lộ Triệt Minh liếc nhìn đứa bé, cũng thật sự nhìn không ra, đứa bé xấu xí kia có chỗ nào giống tổng giám đốc nhà mình, nhưng tổng giám đốc nhà mình không nói gì, anh ta cũng không dám nói nhiều.
“Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì, tôi về trước đây.”
Tư An Húc gật đầu, Lộ Triệt Minh gật đầu với quản gia Tôn và mẹ Trương, liền lui ra ngoài.
“Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, muốn dùng luôn không?”
Tư An Húc gật đầu, quản gia Tôn lập tức sai người bày chén đũa mang thức ăn lên, mà lúc này, đứa bé trong lòng mẹ Trương, lại đột nhiên oa oa khóc lên.
“Ôi, đứa bé này sao lại khóc rồi?”
Nghe thấy tiếng khóc, Tư An Húc và quản gia Tôn đều dừng bước, ánh mắt đồng loạt chuyển đến đứa bé trong lòng mẹ Trương.
Quả nhiên đứa trẻ vừa còn ngọt ngào ngủ ngon, lúc này lại bắt đầu khóc to, gương mặt quả trứng nhăn nheo, vốn dĩ da có hơi đen, lúc này vì khóc mà có chút đen đỏ giao thoa.
“Sao rồi?”
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng đứa trẻ khóc thế này, trong lòng Tư An Húc đột nhiên dâng trào cảm xúc rất không vui, cảm xúc này không thể nói ra rõ ràng được, Tư An Húc thở sâu một hơi, ép nó xuống, chỉ xem như tạp âm chưa từng có từ trước đến nay khiến bản thân phiền lòng nóng nảy mà thôi.
Cảm xúc mang theo trong giọng nói của Tư An Húc, quản gia Tôn sao lại không nghe ra được, chỉ là ông không rõ, thiếu gia nhà mình là vì đau lòng cho đứa trẻ hay là phiền lòng.
Lúc này mẹ Trương chỉ quan tâm đứa trẻ, nào có chú ý đến cảm xúc của Tư An Húc, bà không quan tâm nổi thân phận tôn ti thế nào, ngồi lên sô pha, bắt đầu kiểm tra tình huống của đứa trẻ.
“Ai dô, thì ra là đi tiểu rồi, cậu bé ngoan, tã thấm lớn thế này, đã tràn đầy rồi, không thoải mái nhỉ, cho nên mới bực mình ầm ĩ phải không, ai da, bà nội Trương đổi cho cháu nhé.”
Nói xong mẹ Trương đi lấy tã, chuẩn bị đổi cho đứa bé, Tư An Húc thấy vậy, ánh mắt chợt lóe sáng, đôi chân thon dài đi qua hai bước, chen đứng trước mặt mẹ Trương.
Một bóng người đột nhiên bao phủ lấy mình, mẹ Trương chợt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tư An Húc đang chắn trước tầm mắt của mình, ánh mắt khó hiểu nhìn đứa bé trong tay mình.
Dù cho nhìn Tư An Húc từ nhỏ đến lớn, nhìn Tư An Húc thế này, mẹ Trương vẫn hoàn toàn nhìn không thấu.
“Thiếu gia, sao vậy?”
Nhìn thấy những người hầu đã mang đồ ăn lên, mẹ Trương bừng tỉnh: “Xin lỗi thiếu gia, tôi mang tiểu thiếu gia qua bên kia, không làm lỡ bữa ăn của ngài.”
Nói xong một tay mẹ Trương ôm lấy tiểu thiếu gia, một tay cầm lấy tã muốn đi về phía bên ngoài.”
“Chờ chút, đưa tôi.”
Tư An Húc vừa nói ra lời này, không chỉ mẹ Trương dừng bước, tất cả mọi người trong phòng cùng sững sờ, không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay, ngơ ngác nhìn Tư An Húc.
Đáy mắt Tư An Húc lóe lên một tia không vui, nét mặt có hơi không tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng nói lần nữa: “Bà đưa tôi đổi!”
Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, Tư An Húc lớn thế này, chỉ có người khác hầu hạ anh, có lúc nào anh hầu hạ người khác đâu, càng đừng nói là thay tã.
Nhưng mà nghĩ lại, tiểu thiếu gia này cũng là con trai của thiếu gia, bình thường cậu chỉ có lạnh lùng thế nào cũng được, nhưng dẫu sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, đến cuối cùng con của mình cũng không giống người khác.
Chẳng qua chỉ …
Nghĩ đến bộ dáng mười ngón tay chưa từng nhúng nước của thiếu gia, mẹ Trương vẫn có chút thấp thỏm: “Thiếu gia, cậu có thể không?”
Mấy từ cuối mẹ Trương nói rất nhỏ, cũng rất không yên, chấp vấn thiếu gia có thể hay không, quả thật cần dũng khí rất lớn, nhưng cũng vì tốt cho tiểu thiếu gia, vẫn phải cần thận một chút.
“Khụ khụ…” Tư An Húc đặt tay bên miệng, ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự ngượng ngùng của mình: “Mẹ Trương bà ở một bên dạy đi.”
“Ồ, được.”
Thiếu gia đồng ý thay đổi vì tiểu thiếu gia, người vui mừng nhất chính là mẹ Trương, mặc dù bộ dáng của Tư An Húc luôn rất lạnh nhạt, nhưng mẹ Trương cảm thấy, thiếu gia vốn dĩ không như vậy, đều do bị một số người bức mà thành.
Dự án lớn bao nhiêu đều có thể làm cho được, Tư An Húc cũng không tin mình không thể thu phục được tên nhóc này, chẳng qua nhìn thấy đứa nhỏ xấu không tả nổi được mẹ Trương ôm hai tay đứa tới, chân mày của anh vẫn không tự giác mà nhíu chặt lại.
Nhưng giây sau như nhớ đến cái gì đó, vẫn vươn tay nhận.
Cái này…
Đứa trẻ vừa mới nhận đến tay, thân thể Tư An Húc liền có chút cứng ngắc, mặt dù nhìn đứa bé rất nhỏ, nhưng lúc ôm trong tay, mới cảm thấy còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của mình, điều này khiến anh từ trước đến nay chưa từng có tiếp xúc với đứa bé mà nói, thật sự quá đủ thách thức rồi.
Cảm nhận được cơ thể căng cứng của Tư An Húc, đương nhiên chút không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bộ dáng không biết phải làm sao, mẹ Trương nhịn không được mà phì cười.
“Thiếu gia thả lỏng một chút, tiểu thiếu gia còn nhỏ, ngài chưa từng ôm đứa bé nhỏ như vậy nên khó trách không quen, ôm thêm mấy lần là quen thôi.”
Ôm thêm mấy lần?
Tư An Húc hơi hơi động hai cánh tay cứng ngắc, ôm đứa bé bé tẹo đưa vào lòng mình, nhóc con dường như cũng cảm nhận được gì đó, đôi mắt to đen kịt nhìn chằm chằm Tư An Húc, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn, bên miệng còn phun ra bong bóng nhỏ, bộ dáng này, nhìn lại khiến người khác yêu thích.