Tần Minh Nguyệt nhìn lại lên trên lầu, gần như vẫn còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn có giọng của người phụ nữ đã mắng cô, mặc dù đã lấy lại được số tiền đã mất nhưng trong lòng không Có cảm giác sung sướng chút nào, cô có thể không cần tiền, cô chỉ cần đứa trẻ.
Những lời cầu xin trong lòng cô đã được định sẵn là không được đáp lại.
Lý Hạo rất nhanh theo địa chỉ mà Tần Minh Nguyệt nói đến đón cô, lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt, Lý Hạo đã rất kinh ngạc.
"Tần tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Dáng vẻ của Tần Minh Nguyệt thực sự rất thảm hại, tóc tai bù xù, trên mặt và cánh tay đầy những vết xước rất đáng sợ, những người không biết còn đều cho rằng cô có phải là đã gặp phải sự ngược đại vô nhân đạo nào không.
Tần Minh Nguyệt cười khổ, không giải thích gì thêm.
Mà phải giải thích thế nào đây?
Lẽ nào giải thích rằng cô là người đầu óc đơn giản, dễ bị lừa gạt, còn bị người khác lùa đi tranh giành con của người khác đến mức suýt bị người ta gọi cảnh sát bắt đi sao?
Tần Minh Nguyệt đơn thuần, nhu nhược nhưng không ngu ngốc, chỉ là quá nóng lòng muốn tìm thấy con trai, cuối cùng thật không dễ dàng cũng có được một tin tức, không cần biết có phải thật hay không, cô cũng đều sẽ đi, nếu không, cô không can tâm!
Trên đường về nhà, Tần Minh Nguyệt nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi, nếu thời gian quay ngược lại, cô nghĩ mình vẫn sẽ làm lại như thế, dù sao người chưa từng trải qua sẽ không biết được nếu cô không đi thì trong lòng sẽ dày vò đến mức nào.
Chỉ là, nghĩ đến hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau đó, Tần Minh Nguyệt vừa rồi tâm tình không ổn, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ đến liền có chút nghi ngờ.
Hai người đàn ông đó dường như đã ra tay giúp cô, họ không nói với cô một lời nào, đảm bảo rằng cô sẽ không làm chuyện ngu
xuân đi trộm con của người khác mới vội vàng rời đi.
Rốt cuộc làm sao hai người đó biết cô đang ở đó?
xảy ra?
Lại làm thế nào mà biết được chuyện như vậy đang
Tần Minh Nguyệt không thể lý giải được, hình như cảm thấy nhất cử nhất động của mình có phải đều đã nằm dưới sự giám sát của người khác không?
Nhưng bản thân có gì đáng để người khác theo dõi?
Suốt dọc đường, Tần Minh Nguyệt vẫn ngẩn người, Lí Hạo lâu lâu lại liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, thấy cô cực kỳ thảm hại lại còn mất hết tinh thần, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Chuyện xảy ra với Tần Minh Nguyệt ở bên này rất nhanh đã truyền đến tại Tư An Húc.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Húc Dương, Trần Quyền và Lộ Triệt Minh cúi thấp đầu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại mình, văn phòng yên lặng, Lộ Triệt Minh cúi thấp đầu nhìn Trần Quyền, trừng mắt nhìn anh ta, thằng cha này đến báo cáo vấn đề mà không đợi anh ta đi ra ngoài trước, hại mình hiện tại cũng phải chịu bạo hành tinh thần với anh ta.
Trần Quyền cũng rất bất lực, mặc dù Lý Hạo thông báo chuyện này cho anh ta biết đầu tiên nhưng anh ta nghĩ mình đã sắp xếp người bí mật theo dõi Tần Minh Nguyệt rồi, sẽ không xảy ra sự cố gì lớn, nhưng ai mà biết Tần Minh Nguyệt này lại ngu xuẩn đến thế, thật sự bị người khác dùng vài ba câu lừa gạt đi giật con của người khác.
Khi một con chó đang vội thì nó sẽ nhảy khỏi tường, huống chi là con người!
Bị người ta công khai đến tận của giành con, đừng nói người ta chỉ là vò đầu túm tóc cào xé cô, không gọi cảnh sát đưa cô đến đồn đã là may lắm rồi.
Người như vậy còn là chính mình tìm về làm nhũ mẫu cho tiểu thiếu gia nữa chứ, Trần Quyền cảm thấy chính mình thật sự không còn mặt mũi để đối mặt với tổng giám đốc nhà mình.
Lộ Triệt Minh và Trần Quyền đang yên lặng mắt lớn nhìn mắt nhỏ,
Tư An Húc vẫn im lặng, không có động tĩnh gì, vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, nhưng cứ như vậy lại khiến Lộ Triệt Minh và Trần Quyền mới càng không thể nhìn ra anh rốt cuộc có không vui hay không, lại càng nan giải.
"Ting."
Điện thoại di động của Trần Quyền đột nhiên vang lên, anh ta vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Tư An Húc, thấy Tư An Húc không có phản ứng gì, liền lấy điện thoại ra.
"Tổng giám đốc, Tần tiểu thư đã về nhà rồi."
"Ừ."
Tư An Húc lạnh nhạt đáp, cũng không nói gì nữa, Lộ Triệt Minh cùng Trần Quyền liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Lộ Triệt Minh ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài làm việc trước đây."
Tư An Húc vẫy vẫy tay, không có biểu hiện gì thêm, Lộ Triệt Minh Minh thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lui ra ngoài.