Tìm một nhà trọ nhỏ, hai người làm bộ như đi công tác, liền thuê một phòng đôi, sau đó liền ngủ trên một chiếc giường...
Mục Thiên Thành lần này có vẻ ôn nhu hơn, công tác chuẩn bị cũng rất tốt, cái gì cần có cũng có, nhưng Văn Sâm vẫn rất đau, bất quá so với lần trước thì tốt hơn nhiều rồi.
Lăn qua lăn lại cũng một giờ, rốt cục cũng kết thúc, Văn Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mục Thiên Thành nằm xuống bên cạnh anh, nghỉ ngơi một hồi, liền xoay người lại khẽ cắn bả vai Văn Sâm, tay khẽ vân vê điểm đỏ đỏ trước ngực anh: “Vẫn kiên trì sao?”
Văn Sâm nheo mắt lại, có chút sợ. Lần trước anh nghỉ ngơi rất lâu, thiếu chút nữa thì mất nửa cái mạng.
Mục Thiên Thành xoay người đè anh: “Ai kêu em lựa chọn con đường này? Dần dần rồi sẽ quen.”
“Dần dần sẽ quen?” Văn Sâm ngu ngốc lặp lại. Có ý gì? Còn có về sau sao? Dù cho là một năm, hai năm, cũng sẽ không phải là mãi mãi. Đúng vậy, tại sao lại thành ra thế này a?
Anh nhìn Mục Thiên Thành, chậm rãi cụp mắt xuống. Thôi thôi, là anh chủ động đi trêu chọc người ta... Chờ cậu ấy chán ngấy anh rồi, một mình anh chịu đựng cũng được.
Mục Thiên Thành cúi đầu, môi cậu khẽ chạm vào môi anh. Môi anh run lên, khẽ mở. Đầu lưỡi Mục Thiên Thành liền chui vào, cùng anh dây dưa một chỗ.
Lại một phen **, Mục Thiên Thành nghỉ ngơi một lúc, liền đứng dậy mặc quần áo.
Văn Sâm cầm lấy chăn, ngón tay run rẩy. Đây là như thế nào? Ngủ xong liền đi? A... Anh cũng chỉ xứng như vậy mà thôi.
Mục Thiên Thành mặc quần áo tử tế, ngồi đến bên giường, cầm tay anh. Loại ôn nhu này... Làm cho trái tim người ta cũng trở nên ấm áp, Văn Sâm có chút kích động nhìn cậu.
Cậu có chút không tự nhiên nói: “Lần trước... Em không thể trách tôi.”
“Tôi không trách cậu.” Văn Sâm muốn ngồi dậy.
Mục Thiên Thành ấn anh trở về: “Tôi cũng không phải ra nước ngoài để du học, bình thường đều một năm, hai năm, thậm chí là năm năm cũng không trở lại. Nếu có trở lại, cũng không ở được vài ngày. Bất quá... Tôi sẽ không tìm người đàn ông khác, cũng sẽ không tìm người phụ nữ khác. Tôi không chắc chắn khi nào mọi chuyện mới ổn định lại, nếu em nguyện ý, thì ở chỗ này chờ tôi. Nếu em đi tìm người khác, vậy thì nói cho tôi biết, tôi không muốn chạm phải người mà người khác đã chạm qua.”
Văn Sâm kích động đến toàn thân run rẩy.
Mục Thiên Thành thu tay: “ Em cẩn thận suy nghĩ đi.”
Văn Sâm bắt lấy tay cậu: “Chúng ta! Cậu...”
Mục Thiên Thành cầm tay anh, hung hăng nắm chặt “Đây chính là em nói, nếu em dám câu tam đáp tứ... Tôi sẽ để cho bốn người làm chết em! Em kéo tôi đi trên con đường này...Tôi biết lần trước có chút ngoan độc đối với em, về sau lại càng không có nhiều thời gian bồi em, cũng chỉ có thể... Chỉ có thể chung thủy với một người. Nếu đồng ý, cả đời này tôi nguyện ý ở cùng em.”
“Được...” Văn Sâm ngồi xuống, ôm cậu, “Thực xin lỗi...”
Mục Thiên Thành vỗ vỗ vai anh, để cho anh nằm xuống.
Văn Sâm nhìn anh: “Thiên Dương bảo anh ở bên ngoài cẩn thận chút, anh... Nhất định phải cẩn thận đấy.”
Mục Thiên Thành liếc anh một cái, nằm xuống bên cạnh anh, ôm anh vào trong ngực: “Anh sẽ.”
Qua một lúc lâu sau, Văn Sâm hỏi: “Anh không đi nữa hả?”
“Uh`m, ở cùng em.”
Văn Sâm nở nụ cười.
Một giờ sau, Văn Sâm ngủ thiếp đi. Điện thoại Mục Thiên Thành liền đổ chuông, cậu vội vàng tiếp: “Ưhm?”
“Mục Thiên Thành chú ném xe anh đi đâu rồi hả?!” Mục Thiên Dương gào thét, kỳ thật là sợ cậu lái xe loạn xạ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.
“Em ở cùng với Văn Sâm.” Mục Thiên Thành nói.
“A....” Mục Thiên Dương thở phào một hơi, nghe đến bên kia cực kỳ an tĩnh, hẳn là không có gây ra chuyện gì xằng bậy đi.
Mục Thiên Thành ném qua một trái bom: “Em ngủ với cậu ấy.”
“Hử?” Mục Thiên Dương sửng sốt, không có nghe ra “Chú nói cái gì?”
“Uh`m... Anh cẩn thận suy nghĩ, là cái anh đang nghĩ đến đấy.”
Mục Thiên Dương trợn mắt, chết lặng, lát sau liền gầm lên: “Con mẹ nó, chú đang ở đâu?!”
Mục Thiên Thành báo địa chỉ, để điện thoại di động xuống, cười cười, hôn một chút lên vai Văn Sâm. Không bao lâu, liền nghe đến một trận ồn ào bên ngoài, sau đó cửa phòng cậu liền bị đá văng.
Cậu nghe thấy giọng nói của ông chủ, vội vàng nhảy xuống quấn người dấu đi, sau đó mới chạy đi mở cửa.
Mục Thiên Dương thở hồng hộc nhìn cậu, đẩy cậu ra đi vào trong phòng, nhấc hai cái chăn lên nhìn một chút....Trên giường không có ai, có người ngủ ở đây mới lạ chứ!
Mục Thiên Thành ở bên ngoài nói với ông chủ: “Không có việc gì, là anh trai tôi có việc gấp tìm tôi.”
Đem ông chủ đuổi đi rồi, Văn Sâm cũng vừa lúc thức dậy, nhìn thấy Mục Thiên Dương đứng ở trong phòng, liền cả kinh.
Mục Thiên Thành ấn anh về trên giường, đắp lại chăn cho anh: “Không có việc gì, em ngủ đi.” Sau đó lôi Mục Thiên Dương ra ngoài.
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, đi nhanh ra ngoài, sau khi đi ra đường cái liền lao vào đánh người.
Mục Thiên Thành bị trúng hai phát, nói với anh trai: “Anh giúp em coi chừng cậu ấy, đừng để cho cậu ấy thông đồng cùng người đàn ông khác, đàn bà lại càng không được.” Nếu như bị phụ nữ bẻ thẳng thì cũng thật đáng buồn rồi.
Mục Thiên Dương lại lao vào đánh. Mục Thiên Thành đã bị đánh vài quả liền quay ra đánh lại.
Hai anh em đánh nhau hồi lâu, mới ngồi lên lan can. Mục Thiên Dương vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, nghỉ ngơi một lúc, lại đẩy Mục Thiên Thành ngã trên mặt đất, đánh thêm mấy quyền nữa.
Mục Thiên Thành nói: “Nếu đã bắt đầu rồi cũng không thể bội tình bạc nghĩa a...”
Mục Thiên Dương vừa muốn đánh, lần này cậu liền né tránh.
Mục Thiên Dương hỏi: “Chú bắt đầu từ khi nào?”
“Khụ...” Mục Thiên Thành cúi đầu, “Anh cảm thấy...Cậu ấy có thể bị ép sao?”
Mục Thiên Dương gầm thét: “Chính chú làm loạn thì cũng thôi đi, lại còn kéo người khác xuống nước?!”
“Cậu ấy đồng ý.” Mục Thiên Thành nói.
“...”
“Dù sao cũng còn trẻ, trước cứ như vậy đi. Chuyện về sau, thì sau này hãy tính.” Mục Thiên Thành biết, anh cậu là nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường....
Hơn nữa ngày, Mục Thiên Dương mới quay đầu lại, đánh giá cậu từ đầu đến chân một lần: “Chú là...Ở trên?”
“Vô nghĩa!” Dù Văn Sâm có muốn làm công, hiện tại cũng không có khả năng rồi.
“Được rồi.” Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai cậu, “Anh giúp chú che dấu. Không! Anh là không biết gì cả! Vạn nhất bị ông nội phát hiện, chú cũng đừng kéo anh xuống nước!”
“Cảm ơn anh!” Mục Thiên Thành cười nói, phủi mông nghĩ muốn về khách sạn, đột nhiên nói, “Cái kia... Anh để cho cậu ấy nghỉ ngơi hai ngày đi.”
Mục Thiên Dương gầm thét: “Chú cút ngay cho anh!”
Mục Thiên Thành lập tức lăn trở về phòng, ánh mắt Văn Sâm phức tạp nhìn cậu. Cậu bĩu môi, nhảy lên giường.
Văn Sâm nhìn cậu: “Anh, anh ấy...”
“Không cần phải quan tâm đến anh ấy.” Mục Thiên Thành nói, “Anh xin nghỉ hai ngày cho em rồi.”
“...” Mặt Văn Sâm đỏ rực lên, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Ngày mai phỏng chừng anh mà đi làm liền bị lộ, nếu xin phép rồi, liền nghỉ ngơi thật tốt vậy.
Tay Mục Thiên Thành trượt xuống eo anh: “Ngày mai anh liền đi, không biết khi nào mới về a. Em lại được nghỉ ngơi hai ngày, không bằng...”
“Uh`m...” Văn Sâm bị cậu sờ, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cũng nhịn không được vặn vẹo.
“Xem ra, phải làm thêm vài lần nữa, chúng ta mới có khoái hoạt a...”
“Anh...” Văn Sâm bắt lấy tay cậu, “Anh có vẻ rất có kinh nghiệm...”
Lần đầu tiên anh còn rất cứng rắn, hôm nay lại...
“Ghen a?” Mục Thiên Thành cười nhẹ, “Còn không phải là vì em. Nghe anh trai nói, em phải sốt đến vài ngày. Yên tâm, bên ngoài anh không có ai, nhưng muốn làm cho em thoải mái...”
“Thiên Thành...” Văn Sâm cảm động ôm anh, “Cảm ơn anh...Em... Em cũng sẽ không có người khác.”
“Đó là điều đương nhiên....Nếu không phải vậy... Hừ ~ “