Uyển Tình không ở, Thiên Tuyết không có người để khi dễ, cảm thấy rất nhàm chán, dứt khoát trở về nhà. Trước khi đi còn hỏi Mục Thiên Dương: "Đinh Uyển Tình có trở về hay không?"
Mục Thiên Dương muốn nói không trở lại, miễn cho cô lại tới đây khi dễ người. Sau khi nghĩ lại, nếu là từng bước tính toán kĩ, về sau đều là người một nhà, kết thù cũng không tốt. Thừa dịp các cô vẫn còn nhỏ, ở chung nhiều một chút hẳn là có thể cải thiện tình huống. Ầm ĩ cũng có thể ầm ĩ ra tình cảm, cái này gọi là "Không đánh không quen"!
Vì thế nói: "Ừ, tối mai sẽ trở lại."
"Em ngày mai sẽ đến đây." Thiên Tuyết nói, "Em sẽ ở lại nơi này! Cô ấy không đi, em cũng không đi!"
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em đây là muốn làm gì?"
"Đánh hồ ly tinh! Thanh trừ tai họa!"
Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, quả nhiên là còn nhỏ. So sánh với nhau, Uyển Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, chắc là do khi còn trẻ gặp nhiều đau khổ. Nếu Uyển Tình không rời khỏi Đinh gia, chắc cũng cùng cô giống nhau, là một đại ŧıểυ thư vô ưu vô lo......
Nghĩ đến Đinh gia, hắn đột nhiên nhớ tới, hắn đã lâu không để ý Đinh Thải Nghiên. Đều là Uyển Tình này, chiếm hơn phân nửa tâm tư của hắn, hắn hồn nhiên đã quên mình còn đang đùa giỡn với Đinh Thải Nghiên.
Nếu này hai ngày nay bảo bối không có ở đây, hắn liền tốn chút tâm tư ở trên người Đinh Thải Nghiên đi. Lập tức mở di động gọi điện: "Chu bộ trưởng, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi, mảnh đất kia còn muốn ông hỗ trợ nhiều a!"
"Ngươi ŧıểυ tử này, mảnh đất kia không phải vật trong bàn tay ngươi sao? Còn muốn ta hỗ trợ cái gì?"
"Đây không phải muốn tìm một cơ hội thịnh tình khoản đãi ông sao?"
Chu bộ trưởng làm quan cũng coi thanh liêm, không có quá tham lam, là tối trọng yếu, là một người háo sắc. Mục Thiên Dương cùng hắn nói vài câu, hắn ha hả cười, khá là chờ mong: "Tốt lắm, buổi tối gặp."
Mục Thiên Dương tắt điện thoại, lại gọi cho Đinh Thải Nghiên: "Thải Nghiên, có rảnh không?"
"A —— Thiên Dương!" Đinh Thải Nghiên còn đang ngái ngủ, đột nhiên nghe được âm thanh của hắn, kêu to một tiếng ngồi dậy.
Mục Thiên Dương này thật sự là quá khó nắm chắc! Lần trước hẹn cô ăn cơm một lần, tặng cô lễ vật, để cho những thiên kim ŧıểυ thư kia đố kị lại ao ướt. Đinh gia tiền tài quyền thế bình thường, cô ở xã hội thượng lưu luôn luôn đứng giữa, gặp được người gia thế so với cô kém hơn, cô không muốn kết giao, so với cô tốt hơn, người ta lại không muốn để ý đến cô. Thật vất vả mới bởi vì hắn, những người đó chủ động đến kết giao với cô, tuy rằng nói chuyện đều chua như giấm, nhưng cô biết, các cô đều đang đố kỵ! Kết quả, hắn mấy ngày nay lại không để ý tới cô! Gọi điện thoại cho thư ký hắn, luôn nói hắn đang bận, cô còn tưởng rằng chính mình cũng chưa kiến được ưu đãi gì liền thất sủng, không nghĩ tới hắn lại tự mình gọi điện thoại cho mình.
Xem ra, hắn mấy ngày nay thật sự bề bộn nhiều việc, bằng không sẽ không không liên hệ với cô. Ngẫm lại cũng đúng, hắn chính là tổng giám đốc của Mục thị, có thể không bận sao? Hắn càng vội, chứng minh càng có thực lực, tiền đồ của cô cũng càng khả quan......
"Rảnh." Cô bới tóc lên, ngọt ngào nói, "Anh không liên hệ với người ta, người ta đều rảnh đến mốc meo!"
"Thật có lỗi, gần đây bề bộn nhiều việc." Mục Thiên Dương lời nói nhỏ nhẹ, nỉ non nhàn nhạt giống như nói với tình nhân, "Anh mới vừa làm xong, không phải liền gọi cho em sao?"
Thải Nghiên khanh khách cười một trận, cũng không nói chuyện, chờ lời mời của hắn.
Quả nhiên, Mục Thiên Dương liền hỏi tiếp: "Em đang ở đâu,anh tới đón em?"
"Em ở nhà......" Thải Nghiên nhẹ nhàng mà nói. Nếu hắn có thể đến đây đón cô, truyền ra ngoài, mọi người hơn phân nửa sẽ đoán cô đã một chân bước trên ngai vàng của Mục phụ nhân. Về sau, ai còn dám khinh thị cô?
"Anh tới đón em, cùng đi ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều đi đánh golf đi?"
"Tốt!" Thải Nghiên của âm thanh hơi hơi kích động. Mục gia! Cửa lớn Mục gia đã hướng cô rộng mở! Không đến một năm, cô sẽ trở thành Mục phu nhân!