Mỗi tháng Uyển Tình đưa cho mẹ Từ 1000, đưa cho bà nội Từ 1000, con muốn ăn muốn mặc, còn muốn để lại chút tiền dành dụm cho nên vô cùng tiết kiệm. Tiếu Tiêu nói những lời này, cô tự nhiên đồng ý, cũng không biết là tiết kiệm chỉ thấy ở nơi này hoàn cảnh thoải mái, con còn nhỏ như vậy, miễn sinh bệnh. Gian nhà họ Từ kí có khí hậu khác nhau ở từng nơi, tro bụi các loại, cô thật sự sợ.
Trở về vừa nói cùng mẹ Từ, mẹ Từ không đồng ý, sợ cô thừa dịp mọi người không chú ý liền chạy. Bà nội Từ cũng không đồng ý, cô không ở đây, chính mình không phải ít đi thu nhập một tháng 300 đồng sao?
Uyển Tình không muốn khắc khẩu với hai người, chỉ có thể tiếp tục ở lại.
Cứ như vậy qua hai năm, mỗi ngày Uyển Tình đều ở lại trong nhà của Tiếu Tiêu, ngày lễ ngày tết cũng không ngớt, đều đi theo cô. Công việc trong cửa hàng phiền phức, cô học xong giẫm máy may, làm quần áo, thi thoảng lấy vải mà Tiếu Tiêu không cần nữa may được quần áo mới cho con, tiết kiệm không ít tiền bạc.
Con gái lớn của Tiếu Tiêu tên là Kiều Kiều, đã lên ŧıểυ học, thường xuyên giúp cô chăm con. Hiện tại Đinh Đinh Đương Đương đã được ba tuổi, Kiều Kiều còn có thể dạy chữ cho chúng, lấy sách vở và bút của mình cho bọn chúng chơi đùa.
Uyển Tình không chuẩn bị đưa con đến nhà trẻ. Tiền bạc của Từ gia sắp trả xong rồi, sau khi trả xong cô sẽ đi, cùng trở về thành phố A cho bọn chúng đi học.
Buổi sáng sớm nay, Uyển Tình mang con đến trong tiệm, Kiều Kiều đang định đi ra cửa, nói với cô: “Dì, cháu đến chỗ ông nội, để cháu mang em trai và em gái đi chơi đi.”
“Cái này không tốt lắm.” Uyển Tình nói.
“Cô để nó mang đi đi.” Tiếu Tiêu nói: “Hai đứa bé này, càng lớn càng làm ầm ĩ, một lát nữa tôi đi ra ngoài, cô đi theo tôi, một mình A Sênh có thể không trông được bọn chúng.”
Uyển Tình nói: “Vậy được rồi. Kiều Kiều đưa bọn chúng đi chơi là được rồi, không cho phép bọn chúng đi nghịch nước. Bọn chúng không nghe lời, gọi ông nội cháu đánh bọn chúng. Nếu nóng quá, ngàn lần đừng để chúng cởi áo ra, sẽ bị cảm đó!”
“Chúng con nghe rồi.” Đương Đương cong miệng lên, mẹ tốt xấu gì, lại có thể bảo người khác đánh bọn chúng, chắc chăn là không thương bọn chúng rồi! Hu hu...về sau phải cực kỳ ngoan ngoãn mới được.
“Vâng, con nghe lời đó.” Uyển Tình vuốt một cái lên mũi bé, lại ôm bé một cái.
Uyển Tình thở dài, nói với Đương Đương trước: “Không đánh không đánh!”, lại nói với Đinh Đinh: “Hôm nào mẹ sẽ mua Uông Uông cho con, trước tiên đi chơi với anh chị đã nhé?”
“Mẹ gạt con.” Đinh Đinh đỏ hốc mắt lên, nước mắt lạch cạch rơi xuống, nắm lấy tay của Kiều Kiều và Đương Đương đi ra ngoài: “Không để ý tới mẹ rồi...”
Uyển Tình không nói gì, dặn dò: “Các con đi cẩn thận nhé!”
Tiếu Tiêu nhìn thoái qua, gọi điện thoại cho Văn lão đại: “Kiều Kiều nói muốn đi đến chỗ ba anh đó, mang theo Đinh Đinh và Đương Đương, anh nhanh chóng đi đưa chúng đi!”
Uyển Tình nói: “Qúa làm phiền mọi người rồi.” Kiều Kiều lớn như vậy, đi đến nhà của mình còn cần người đưa? Đều là vì có Đinh Đinh và Đương Đương, nên mới phiền đến Văn lão đại.
Tiếu Tiêu khoát tay: “Không sao, anh ấy chỉ mong như thế.”
Uyển Tình hiểu ý cười, Văn lão đại muốn phục hôn với Tiếu Tiêu, Tiếu Tiêu không đồng ý, vì thế đã ở cùng một chỗ với con gái.
Con đi rồi, người lớn rốt cuộc có thể chuyện tâm làm việc, Uyển Tình chỉnh lại đống vải vụng, cầm lấy mấy khói nhìn nhìn, hỏi Tiếu Tiêu: “Chị Tiếu Tiêu, những đống vải này chị còn cần không?”
Tiếu Tiêu cười hỏi: “Lại muốn lấy làm quần áo cho con em hả?”ai muốn đọc trước liên hệ
Uyển Tình thở dài: “Quần áo em làm sao tốt bằng chị được? Cám ơn chị rồi!”
Tiếu Tiêu thấy cô làm quần áo khó coi, liền tự mình ra tay, làm vài bộ. Uyển Tình cảm thấy, so với mấy cửa hàng quần áo trẻ em, còn tốt hơn nhiều.
“Chị ngứa ngáy tay chân!” Miệng Tiếu Tiêu cứng, lòng mềm hừ một tiếng, thấy cô cầm vài sắc vải lẻ nói: “Cái này làm quấn áo xấu lắm.”
“Không phải làm quần áo, là làm Uông Uông, từ khi Uông Uông chết, Đinh Đinh vẫn chưa thật sự cười.”
Uông Uông là một con chó bị què một chấn, có một ngày chạy đến trước cửa nhà cô, cô liền giữ lại. Đinh Đinh cực kỳ thích nó, mỗi ngày đều lấy tay kiểm tra, thân thể nhỏ bé chỉ có chút sức lực cũng phải ôm lấy. Vốn không có đặt tên cho chó, là Đinh Đinh nghe được tiếng nó kêu, bi bô tập nói liền gọi nó là Uông Uông.
Uông Uông cực kỳ ngoan, tuy thiếu chân, nhưng có thể trông nhà, có thể chạy quanh mấy đứa trẻ, đùa chúng vui vẻ, thường đi theo ba mẹ con bọn họ tới trong cửa hàng.
Nhưng là tháng trước, Uông Uông bị bệnh mà chết, Uyển Tình sinh bệnh còn không nỡ uống thuốc, Uông Uông sinh bệnh, bởi vì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đinh Đinh, lại còn mang nó đến bác sĩ thú y hai lần, nhưng về sau vẫn không thể cứu được.
Tiếu Tiêu biết Uông Uông, dù sao thường xuyên chạy tới trong cửa hàng, nghe Uyển Tình nói xong, hỏi: “Em muốn làm Uông Uông? Em đến cửa hàng bán thú mua cho bé một con chó là được mà?”
“Chị nghĩ là em chưa nghĩ đến sao?” Uyển Tình nói: “Tìm khắp nơi rồi, con bé đều không thích.”
Sau khi Uông Uông chết, Đinh Đinh khóc rất nhiều, Uyển Tình rất đau lòng, đã nghĩ mua cho cô một con. Nhớ lại nuôi chó dễ bị bệnh, đã nghĩ mua một con rồi, kết quả con gái nhà người ta thích búp bê vải đồ chơi, Đinh Đinh lại liếc một cái cũng không thèm.
Uyển Tình nhớ lại, vậy thì mang cô đến chỗ bán cho xem. Nhiều loại chó đa dạng màu sắc, Đinh Đinh vừa bắt lấy chân trước, không bị thiếu, liền quay đầu khóc ròng nói với Uyển Tình: “Không phải Uông Uông...”
Uyển Tình liền buồn bực, đi đâu tìm được một con chó què chân như Uông Uông... Hiện đang nhìn kiện vải màu sắc này, giống như màu lông của Uông Uông, cô liền đột nhiên nảy ra ý nghĩ, làm cho con bé đi, 3 chân.
có nghĩ cách, Uyển Tình cũng không thể làm được luôn, dù sao cũng còn công việc. Cô để đống vải sang một bên, bày ra đơn đặt hàng của khách, chuẩn bị vải làm quần áo. Lập tức sắp hết năm, mọi người may quần áo rất nhiều.
Tiếu Tiêu nói: “Em đừng làm cái kia, lấy hai kiện áo bành tô của bà nội Kim ra, chúng ta đưa đến cho bà.”
Bà nội Kim ở căn nhà sau lưng núi nhà Từ gia, là khách quen của cửa hàng này, có thể nói cửa hàng của Tiếu Tiêu, hơn nửa thu nhập đều là từ bà ấy. Uyển Tình cảm thấy bà ấy không đơn giản, hỏi qua Tiếu Tiêu một lần, Tiếu Tiêu nói cứ kiếm tiền là được, cái khác không cần lo.
Uyển Tình nhớ rõ Từ Trọng nói qua Tiếu Tiêu là bà con thân thích của bà nội Kim, nghe cô nói như thế, đoán là cô không muốn nói ra, liền không hỏi lại. ở trogn này làm việc hai năm, bà nội Kim đã làm nhiều quần áo, đều là Tiếu Tiếu và A Sênh đưa qua, cô chưa từng đi qua. Hiện giờ nghe nói Tiếu Tiêu muốn dẫn mình đi, cực kỳ nghi ngờ: “Em?”
“Uhm, quan trọng là em đã học được nhiều thứ.”
Uyển Tình sửng sốt một chút, nói: “Chị Tiếu Tiêu, em chuẩn bị hết năm nay sẽ xin nghỉ...”ai muốn đọc trước liên hệ
Tiếu Tiêu sửng sốt nói: “Sao còn muốn hết năm, hiện tại đi với chị đi. A Sênh đến đây, bất tiện!”
a Sênh: cô mới bất tiện.
“A...” Uyển Tình vì thế cầm theo áo bành tô, đi theo Tiếu Tiêu vào trong thôn. Lần trước đi vào trong đó, vẫn là Từ Trọng mang cô đi, một đường leo lên, tâm tình hơi chút trầm trọng.