Một ngày cô tới, nghe được cha Từ hỏi anh rể của Từ TRọng: “Tóm được tên trộm chưa?”
Anh rể oán hận nói: “Đã chạy sớm!”
Diểu Diểu nghe xong, nhắm thẳng đi lên lầu trên Từ gia, đi đến ban công phơi nắng trên mặt đất, cầm điện thoại ra gọi: “Anh, ông chủ của anh muốn đầu tư du lịch phải không? Mặc kệ anh dùng cách gì, để cho anh ta đầu tư nơi này của chúng ta! Em muốn người ta coi trọng nơi này hơn, để những tên trộm ấy không dám đến nữa!”
Uyển Tình và Từ Thanh đang ở trong phòng nói chuyện, nghe được có âm thanh vang lên.
Diểu Diểu đột nhiên hét lớn một tiếng: “Từ TRọng chết đi, chính là vì đi bắt những tên trộm này!”
Đột nhiên Diểu Diểu hét lớn một tiếng: “Từ TRọng chết, cũng vì đi bắt những tên trộm đó!”
Uyển Tình vội vàng kéo cô, bởi vì vài ngày này khóc và thức đêm nhiều, cổ họng có chút khàn: “Cô làm sao thế?”
Diểu Diểu lắc đầu, cúp điện thoại: “Chúng ta không thể sáng tạo lợi ích kinh tế, nói thế nào cũng chỉ bằng không, chỉ có thể dựa vào những người có tiền mà thôi. Chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền vào đầu tư ở nơi này, tự nhiên chính phủ sẽ quan tâm. Ông chủ của anh tôi vừa lúc muốn khai phá du lịch, không bằng mở ở nơi này!”
Từ Thanh nói: “Em không cần làm những việc này!”
Diểu Diểu cắn môi, không nói lời nào.
Uyển Tình trầm thấp thở dài, cầm tay cô nói: “Cô không cần nói chuyện như vậy với anh của cô... anh ấy sẽ khó xử. Việc buôn bán lợi ích là trên hết, nhỡ đâu ông chủ của anh ấy không đồng ý!”
“Anh ấy thuyết phục không được ông chủ, là anh ấy không đủ năng lực!” Diểu Diểu nói.
Uyển Tình cứng lại, vỗ vai cô, không nói.
Buổi tối, ngoài cửa sổ đa͙σ sĩ gõ rất náo nhiệt, Uyển Tình ru con ngủ trong phòng, đột nhiên nghe đến bên ngoài có âm thanh. Cô đứng dậy vừa thấy, gặp Diểu Diểu mặc một bộ áo chẽn, trên tay mang theo một lọ rượu trắng, lung lay thoáng động đi tới.
“Diểu Diểu?” Uyển Tình gấp gáp vội đỡ lấy cô.
Diểu Diểu chống người cô, ngồi xuống trên mặt đất: “Uyển Tình... Tôi nghĩ muốn nói vài lời với cô.” Cô thở ra khí tức, có hương rượu nồng đậm.
“Cô nói đi.” Uyển Tình ngồi xuống bên cạnh cô.
Diểu Diểu nâng cốc: “Cô muốn thế nào?”ai muốn đọc trước liên hệ
“Tôi không cần...” Uyển Tình ngửi được mùi rượu trên người cô, khổ sở nói.
“Tôi đây uống vào?” Diểu Diểu nhìn cô, hai mắt mênh mông nước. Cô ngửa đầu uống một ngụm, đem mặt tựa vào mép giường, tay bó lấy chấn: “Đây là con của anh ấy...”
Uyển Tình há mồm, hai chữ “không phải” không nói nên lời. Cô không dám nói!
Hiện tại cô không biết nên làm gì cái gì, cô không muốn chiếm danh vị người thân của Từ Trọng đã mất. anh rể của Từ Trọng đến tìm lãnh đa͙σ của anh, muốn đặt bia liệt sĩ cho anh, mà trên mặt dường như không phản đối. Nếu thật sự lập, làm vợ của Từ Trọng, tự nhiên được hưởng trợ cấp trọng điểm. Mà cô chắc chắn không thể lấy đi bất kỳ ưu đãi gì!
Nhưng là, cô nếu như nói cho mọi người, cô và Từ Trọng vốn không phải vợ chồng, con không phải của anh, thì sẽ có kết quả gì?
Cô không sợ chính mình gặp khó khăn gì, nhưng mọi người có thể nói Từ Trọng. hiện tại nếu ẩn tình của cuộc hôn nhân này lộ ra ánh sáng, Từ Trọng có thể chịu nổi không? Nhỡ đâu cấp trên lấy lý do Từ Trọng lừa gạt hôn nhân mà không ban danh liệt sĩ cho anh thì sao?
Cái danh xưng liệt sĩ này, đúng là an ủi sau cùng của Từ gia rồi...
Nếu cô công khai toàn bộ, không phải là báo ân, mà là lấy oán trả ân!
Uyển Tình nằm úp sấp trên giường khóc lên: “Diểu Diểu... tôi nên làm gì bây giờ?”
Diểu Diểu uống đến say khướt, khóc ròng nói: “Uyển Tình, tôi không thể nghĩ được là Từ Trọng đã chết rồi... rõ ràng ngày đó anh ấy vẫn ở đó, tôi còn đấu võ mồm với anh ấy!”
“Anh ấy vẫn nói chuyện với tôi!” Uyển Tình nói: “Anh ấy nói quá nhiều, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được anh ấy nói cái gì!”
“A... Không cần nói cho tôi.” Diểu Diểu hai mắt đẫm lệ mông lung, mang theo nụ cười nhìn cô: “Đó là lời hai người nói với nhau, tôi không thích nghe!”
Uyển Tình im lặng rất lâu, mãi đến khi Diểu Diểu nằm úp sấp ở bên giường, mới nói: “Tôi cũng không muốn nói cho cô.”
Cô không thể nói, nếu không thì trong lòng Diểu Diểu càng bi thương hơn. Có lẽ Diểu Diểu vẫn thích Từ Trọng, nhưng anh ấy chưa kịp thổ lộ, cô không biết hạnh phúc đã từng gần hai người đó trong gang tấc thế nào, tiếc nuối sẽ bớt đi một chút, thương tâm cũng bớt đi một chút.
Uyển Tình đỡ Diểu Diểu lên giường, chính mình lại học theo Từ TRọng ngả ra đất nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, con đã tỉnh trước.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người. Mấy ngày này, suốt đêm đều có người ở.
Uyển Tình ngồi xuống dỗ con, sữa trên người vẫn đủ cho con uống một chút, cô kéo áo, cho Đinh Đinh ăn trước, nha đầu này sinh ra say, tính tình hơi khó chịu, không cho nó ăn trước, nó liền nháo, Đương Đương có phong cách soái ca, bình thường dù khóc thế nào, một khi phát hiện mẹ chăm sóc em gái trước, tiếng khóc liền nhỏ hơn.
Chính đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện, rất thấp, nhưng Uyển Tình còn nghe thấy là âm thanh của đàn ông.
“Nên là ở trong này đi?” Âm Thanh của Từ Thanh truyền đến, rồi sau đó gõ cửa.
Uyển Tình cho rằng cô muốn vào, vội kêu lên: “Đừng vào! Em đang... đang cho con bú!”
“A...” Từ Thanh dừng lại: “Diểu Diểu ở đó không?”
“Ở đây.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Thanh thở ra: “Anh của cô ấy đến, em gọi nó tỉnh đi.”
Uyển Tình định đặt con xuống, nhưng con cắn cô không rời, cô vội la lên: “Tối hôm qua cô ấy uống rượu, còn chưa tỉnh.”
“Chúng ta chờ ở đây một lát.”
Uyển Tình vội cho Đinh Đinh ăn xong, cũng không để ý Đương Đương khóc rống thế nào, lôi kéo áo, tóm tấy tóc vuốt qua, nhẹ nhàng giữ cửa kéo ra một đường nhỏ: “Chị...”
Từ Thanh đi tới: “Em tiếp tục cho ăn đi, chị gọi nó tỉnh.”
“Cô ấy mới ngủ một chút.” Uyển Tình liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, trong bóng đêm, một bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh ban công, thân hình thon dài, hơi gầy một chút. Cô thấp giọng hỏi: “Đó là...”
“Anh Diểu Diểu...” Từ tHanh thấp giọng nói: “Để anh ấy tiến vào ôm người không tiện lắm, để chị gọi nó tỉnh.”
Uyển Tình gật đầu, Từ Trọng vừa mới chết, ví như cô để người đàn ông khác tiến vào phòng cô, truyền ra bên ngoài, chung quy lại đều ảnh hưởng đến danh dự của Từ Trọng.
Từ Thanh đánh thức Diểu Diểu, sắc mặt cô đỏ hồng, mở mắt ra nhìn cô: “Chị là ai?”
“Tôi là chị Thanh Thanh.” Từ Thanh nói, đỡ cô dậy: “Anh em trở lại rồi.”ai muốn đọc trước liên hệ
“Anh nào cơ?” Diểu Diểu khóc hỏi. Giờ phút này đầu óc cô không tỉnh táo, cả người giống như đứa trẻ yếu ớt.
“Anh ruột của em.” Từ Thành đi giày cho cô: “Ngày hôm qua mới gọi cho anh em đấy thôi? Anh em đã đi suốt đêm trở về.”
Diểu Diểu sửng sốt một lúc: “Anh ấy không muốn khai mở, em không đế ý đến anh ấy.”
“Được rồi, ánh mắt của anh ấy toàn là tơ máu, chắc là cả đêm không ngủ đó.”
Diểu Diểu bĩu môi, đứng lên thoáng lung lay đi ra cửa. Từ Thanh đưa cô ra ngoài, Uyển Tình nghe thấy cô tức giận nói: “Buổi sáng em gọi điện cho anh, hiện giờ đã qua vài giờ, sao lại suốt đêm trở về...”
“Anh từ nước ngoài về.” Giọng nam than nhẹ.
Diểu Diểu không nói gì, một lát sau có tiếng bước chân trầm trọng đi xa, tiếp theo là Từ Thanh đi vào cửa, nói với Uyển Tình: “Sao em lại ngủ trên mặt đất?”
“Em để cho Diểu Diểu ngủ trên giường.” Uyển Tình nói, ho hai tiếng.