“Chuyện gì?” Mục Thiên Dương liếc mắt nhìn anh một cái.
Mục Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, bỏ qua hành vi của anh, bất đầu nói chính sự: “Đỗ Thiến đang tìm người Mĩ để kết hôn, có vẻ như muốn xin thẻ xanh. Nhất định là cô ta không có ý định quay lại, về sau khẳng định là còn muốn xin quốc tịch.”
Anh đoán như vậy. Đỗ Thiến nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn thể hiện thành tích để nước Mỹ chú ý đến cô ta thật sự là không có khả năng. Dù sao người học hóa học nhiều như vậy, lại không có mấy người có thể thành học giả hóa học. Biện pháp tốt nhất là tìm người trong nước kết hôn, sau đó thuận lý thành chương trở thành người nước Mỹ!
Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Cô ta đã nghĩ biệt pháp trước!”
“Có muốn tìm người giết cô ta hay không?” Mục Thiên Thành nhìn nhiều mưa bom bão đạn, lời nói giết người như ngóe không thiếu, nói nên sự tình như vậy mặt cũng không đổi sắc, “Anh yên tâm, em có biện pháp không lưu lại dấu vết, hoàn toàn không cần lo lắng điều tra đến trên người chúng ta___thậm trí muốn tra được hung thủ cũng khó có khả năng.”
Anh quen biết mấy sát thủ ở trên thế giới, làm loại chuyện này thực rất dễ dàng. Người ta đều là được huấn luyện đi giết Tổng Thống, trùm ma túy, giết Đỗ Thiến quả thực như giết một con kiến!
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Như vậy quá tiện nghi cho cô ta….”
Mục Thiên Thành trầm mặc một chút, nói: “Cũng phải.”
Bất quá lưu trữ cô ta, rốt cục sẽ lưu lại một cây kim trong lòng anh hai và chị dâu, thường thường còn phải lo lắng xem cô ta có làm chuyện xấu gì không, còn không bằng một viên súng kết quả sạch sẽ!
Tâm tình của Mục Thiên Dương anh có thể hiểu được, trực tiếp giết, xác thực có điểm căm hạn. Nhưng nếu cô ta chết, Mục Thiên Dương và Uyển Tình cũng được thả lỏng. Một khi đã như vậy, anh liền vụng trộm làm đi! Giảm bớt một cái gánh lặng.
Mục Thiên Thành tự quyết định chủ ý, còn nghĩ xem có cần tự mình động thủ hay không, coi như làm việc vì anh hai và chị dâu.
Mục Thiên Dương nói: “Mặc kệ cô ta trước, em đừng làm loạn. Tình huống gần đây của Uyển Tình không được tốt, luôn nôn…..Làm người khác lo lắng.” Anh thậm chí có một ý tưởng khủng bố, đứa bé bị phun ra.
“Ngô…..Đó là một vấn đề lớn.” Vì ŧıểυ Bảo Bảo, tạm thời không sát sinh, xem như tích đức đi! Coi như vận khí của cô ta tốt, để cho cô ta sống thêm vài ngày!
“Về phía mẹ, còn chưa biết nên nói như thế nào.” Mục Thiên Dương phiền lão thở dài, “Có phải trường học gọi điện thoại đến đây hay không? Để Thiên Tuyết quay về trường học trước.”
“Thiên Tuyết nói không quay về đâu, chờ Uyển Tình ổn định, củng quay về với Uyển Tình. Nó nói hiện tại Uyển Tình vừa mang thai, chỉ cần nôn nghén không nghiêm trọng, còn có thể học hết học phần của học kỳ này, sau khi thi xong thì bảo lưu kết quả học tập, tạm nghỉ học cũng tiện hơn.”
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Chỉ là do nó lười, không muốn đi học.”
“Em ấy lười hay không lười anh còn không biêt sao?”
Mục Thiên Dương nhớ tới lúc trước Thiên Tuyết luôn được bằng khen, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Em ấy vất vả rồi.”
“Có em ấy Uyển Tình sẽ tốt thôi, cam tâm tình nguyện, anh còn không ngăn được em ấy. Anh muốn bắt nạt Uyển Tình, em ấy còn chưa đáp ứng đâu.”
Mục Thiên Dương cười: “Cũng đúng. Vì Uyển Tình, em ấy rống anh qua rất nhiều lần. Nhớ tới lúc Uyển Tình và em ấy mới quen nhau, em ấy coi Uyển Tình giống như kẻ thù, còn đánh qua mấy cái, anh còn nghĩ hai người đó cả đời cũng không ưa nhau, không nghĩ tới sẽ trở thành bạn tốt…..” Thậm chí trở thành bạn tốt nhất của nhau.
“Còn đánh nhau?” Thật ra Mục Thiên Thành rất tò mò, nhưng lại không dám hỏi cặn kẽ, bất đắc dĩ cưng chiều sủng nịnh nói, “Nha đầu kia…….”
Uyển Tình vẫn nôn rất nhiều, Mục Thiên Dương lo lắng đến nỗi tóc đều rụng, chạy tới gặp bác sĩ, bác sĩ lúc nào cũng nói đây là hiện tượng bình thường từ xưa đến nay, 99% phụ nữ đều nôn nghén, qua một thời gian sẽ không ói nữa.
Mục Thiên Dương ngây ngốc hỏi: “Không phải còn 1% sao?”
Bác sĩ bị nghẹn, thiếu chút nữa lấy ống nghe khám xem đầu của anh có bị gì không, hét lớn một tiếng: “Đó là mẹ của Na Tra, mẹ của Jesus!”
Mục Thiên Dương:…..
Cảnh sát vẫn đang tiếp tục phá án, Uyển Tình đoán khó có thể bắt được Đỗ Thiến, cũng lười chủ động hỏi, hỏi xong lại không có kết quả sẽ rất thương tâm. Hơn nữa nếu có tin tức tốt, Mục Thiên Dương khẳng định sẽ nói cho cô.
Cô nằm trên sô pha, nhìn Thiên Tuyết đang gọt táo ở bên cạnh, đột nhiên nhớ tới: “Chúng ta quay về đã bao lâu? Trốn học bao lâu rồi?”
Thiên Tuyết sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Yên tâm, tớ có xin phép. Chờ hai ngày nữa tình trạng của cậu ổn định, chúng ta quay về đi.”
Uyển Tình xấu hổ nói: “Vì sao cậu lại chăm sóc tớ? Cậu hẳn là đã sớm trở về!”
“Ngô, tớ nghĩ dù sao cũng chỉ là trốn học thôi…….”
Uyển Tình trừng liếc nhìn cô một cái, không biết nên nói cái gì, trong lòng tràn đầy cảm kích. Cô biết, Thiên Tuyết là vì bồi cô. Thiên Tuyết rất chăm học, sẽ không có hứng thú trốn học. Uyển Tình đột nhiên nghĩ, không đi học lâu như vậy, không lấy được học bổng thì làm sao bây giờ?
Cho dù cô chắc chắn không lấy được, cũng không cảm thấy đáng tiếc, gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, cô thật sự không có tâm tình để đọc sách, cầu mong không phải học lại là tốt rồi. Nhưng Thiên Tuyết………
Thiên Tuyết cũng không phải không nghĩ tới học bổng kia, nhưng nghĩ việc có nặng có nhẹ thôi. Cô đưa quả táo cho Uyển Tình nói: “Được rồi! Đừng nhíu mày Bảo Bảo sẽ cảm giác được.”
Uyển Tình lập tức giãn mày ra, một chút cũng không dám ưu sầu, chỉ sợ Bảo Bảo cũng không vui vẻ.
Buổi tối, cô nói chuyện quay về trường học với Mục Thiên Dương. Chuyện học tập cùng với đứa nhỏ phải thảo luận phương pháp lưỡng toàn, Mục Thiên Dương tự nhiên sẽ không phản đối, chỉ là……
“Trở về trước, về nhà của anh xem đi, ăn một bữa cơm cùng với ông nội và mẹ, sau đó đăng ký kết hôn.”
“Chuyện này…..” Uyển Tình nhíu mày lại, gặp Mục lão gia thì không có việc gì, nhưng mà Ngỗ Nhã cô lại không quen thuộc, trước kia chỉ gặp qua vài lần thậm chí có nói chuyện với nhau. Ở trong mắt của cô, không có cảm giác Ngô Nhã tồn tại, phỏng trừng ở trong mắt của Ngô Nhã cũng không có sự tồn tại của cô. Hai người như vậy, đột nhiên nói muốn làm con dâu……
Thật ra cô cũng không ngại, mẹ chồng thôi, cô tự nhiên tôn kính, ngay cả khi Ngô Nhã muốn làm khó dễ cô. Cô cảm giác Ngô Nhã cũng không dễ ở chung, nhưng đây là mẹ của Mục Thiên Dương, nếu thực làm khó dễ cô, ngay cả cáo trạng cùng oán giận cô cũng không giám.
“Làm sao vậy/” Mục Thiên Dương thấy cô ngẩn người, sợ cô đổi ý, vội la lên, “Hộ khẩu của em còn ở bên này đi? Tự nhiên phải đăng ký ở đây. Hơn nữa phải ở trong vòng một trăm ngày, về sau sẽ an toàn. Bằng không đợi đến khi đi C thị, hơn nửa năm mới quay về, đến lức đó không chừng đã qua thời gian.”
Uyển Tình ngẩng đầu: “Bác gái biết không?”
Nguyên lai là vì chuyện này! Lúc trước Mục Thiên Dương không biết nên nói như thế nào với Ngỗ Nhã, kéo dài qua hai ngày liền quên. Vì để cho cô yên tâm, anh nói: “Đã biết.”
“Bác gái nói như thế nào?” Uyển Tình sợ hãi hỏi.
“Yên tâm được rồi, có cháu nội bế, có thể không vui sao?”
Uyển Tình sửng sốt, nở nụ cười. Đúng vậy, cô còn đang mang đứa nhỏ, người cao tuổi, đều rất quý cháu nội. Cho dù trong lòng không thích, cũng sẽ không phản đối.
“Chúng ta trở về thôi.” Uyển Tình nói, “Không cần lại kéo dài, trì hoãn đã lâu rồi.”
“Tốt!” Mục Thiên Dương vui vẻ nói. Có thể kết hôn sớm một chút, anh tự nhiên vui mừng.