Uyển Tình ôm di ảnh về nhà, nhận được điện thoại của Thiên Tuyết. Thiên Tuyết lập tức phải về Thành phố C, nói Chủ nhật rồi trở về đón cô.
Uyển Tình nghe được thanh âm của cô, đột nhiên trở nên thực yếu đuối, rất muốn nói cho cô chuyện gì xảy ra. Nhưng là, nếu như nói, chắc Thiên Tuyết sẽ lập tức tới tìm cô? Uyển Tình nghĩ đến đây, cũng không dám nói.
Cúp điện thoại, Uyển Tình ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, yên lặng khóc lên. Nhìn căn phòng quen thuộc, lại không có hương vị quen thuộc, ngay cả Từ Khả Vi...... Đều biến thành một tấm ảnh......
Cô hướng về vách tường rơi lệ, cảm giác cô độc bất lực lan tràn, muốn cắn nuốt ý chí con người. Cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Mục Thiên Dương, dừng một chút lại cảm thấy rất phiền toái. Giờ phút này cô, thật sự không muốn phiền đến bất luận kẻ nào đâu......
Không biết qua bao lâu, ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong phòng, nhà hàng xóm truyền đến tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non và tiếng quở trách của người lớn. Uyển Tình chậm rãi đứng lên, nghe được âm thanh ô tô truyền đến từ trên đường, cảm thấy chính mình hẳn nên tỉnh lại.
Tinh thần của cô suy sụp, tự mình đau khổ, hận thù người khác. Bị Thiên Dương biết, Thiên Dương sẽ lo lắng; bị Đỗ Thiến biết, Đỗ Thiến sẽ vui vẻ...... Chính là bị mẹ dưới đất biết, mẹ cũng sẽ không an lòng mà đi. Vậy cô cần gì phải chà đạp chính mình?
Uyển Tình lau nước mắt, tìm chỗ treo ảnh chụp Từ Khả Vi lên, đồng thời chuẩn bị cái lư hương nho nhỏ ở phía trước, chỉ cần ở nhà, đều phải thắp hai nén hương.
Nơi nơi sửa sang lại một chút, lại lấy đồ ăn trong bếp ra, còn tìm được nửa bình nước rửa chén phía dưới tủ bát. Uyển Tình vệ sinh bát đũa một lần, cũng lau sạch sẽ bàn ăn và dầu mỡ.
Nhìn sạch sẽ hết thảy, cô xoa xoa tay ướt sũng trên tạp dề, xoay người rời khỏi phòng bếp. Cởi tạp dề, cầm lấy ví tiền, cô vừa đi ra ngoài, vừa nói với ảnh chụp của Từ Khả Vi: “Mẹ...... Con đi mua thức ăn......” Nói xong, âm thanh có hơi nghẹn ngào.
Mua hết đồ ăn trở về, thấy Đỗ Viễn Minh ở cửa nhìn xung quanh, Uyển Tình ngu ngơ dừng lại. Đỗ Viễn Minh thấy cô cầm theo đồ ăn, cũng là ngẩn ngơ, nhíu mi nói: “Con đứa nhỏ này......”
Uyển Tình cắn chặt răng, đi qua mở cửa, nói: “Chú nếu không chê, tiến vào ngồi một chút đi.”
Đỗ Viễn Minh thở dài một tiếng, nháy mắt cảm thấy chính mình vừa già mười tuổi, bất đắc dĩ đi vào, nhìn thấy ảnh chụp của Từ Khả Vi, còn trong phòng bố trí sạch sẽ, khổ sở nói: “Tình Tình, con như vậy......”
“Con không muốn chú khó xử.” Uyển Tình nói.
Đỗ Viễn Minh nhìn cô, sửng sốt một lát, lại quay đầu nhìn Từ Khả Vi trên tường, nức nở nói: “Chú phải nói rõ với mẹ con thế nào......”
“Mẹ sẽ hiểu.” Đỗ Thiến đối với cô như vậy, tuy rằng Đỗ Viễn Minh không có làm cái gì, thậm chí còn giúp đỡ cô, nhưng Đỗ Thiến được ông nuôi lớn, cô đã muốn không có cách nào xem ông làm người tốt. Cô có một loại phỏng đoán, người Thiên Dương đã kiêng kị, làm sao có thể không quản tốt một cái Đỗ Thiến? Đỗ Thiến đối với cô như vậy, giống như là ông ngầm đồng ý.
“Tình Tình......”
“Chú muốn lưu lại ăn cơm chiều không?” Uyển Tình đứng lên, “Con làm không được tốt, chú đừng để ý.”
“Con ——” Đỗ Viễn Minh ngẩn ra, nghĩ đến mình rốt cuộc vẫn là trưởng bối của cô, lớn tiếng nói, “Con ngồi xuống!”
Uyển Tình chậm rãi ngồi xuống.
Đỗ Viễn Minh nói: “Chú biết con chịu không nổi ủy khuất, về sau cũng sẽ không để Thiến Thiến làm càn trước mặt con, nhưng con nổi cáu như vậy là thế nào? Mẹ con có thể yên tâm đi sao?”
Uyển Tình nén lệ, ủy khuất nói: “Con muốn tiếp tục ở lại nơi đó, mẹ mới lo lắng! Chú, con không sợ nói cho chú biết, lúc trước nếu Đỗ Thiến là bộ dáng này, mẹ con tuyệt đối sẽ không gả cho chú! Mẹ con nghĩ đến cô ấy chỉ là tạm thời không được tự nhiên, còn là một người tốt, ai biết cô ấy...... Quên đi, mẹ đã đi rồi, con vừa vặn tìm lý do chuyển ra, cũng miễn phá hư quan kệ cha và con gái của chú và cô ấy. Con biết chú nghĩ mọi chuyện đều tốt, nhưng cô ấy mới là con gái ruột của chú......”
“Chú không dạy tốt Thiến Thiến......”
“Cái đó không liên quan đến chú.” Uyển Tình xoa xoa nước mắt, “Cô ấy chỉ là bất mãn đồ đạc của mình bị cướp thôi. Cô ấy và mẹ không thân, cảm thụ của con không sâu. Nhưng nếu tình cảm tốt của cô ấy và mẹ, trong lòng con đúng là không thoải mái.”
Đỗ Viễn Minh khẽ chau mày, ngẫm lại cũng là đa͙σ lý này, nhất thời lại có chút đau lòng cho Đỗ Thiến. Rốt cuộc là con ruột của ông, nếu trong lòng nó nghĩ như vậy, ngược lại ông không xử lý tốt......
Ông lại khuyên nửa ngày, Uyển Tình vẫn không chịu cùng ông trở về. Cô hiện tại trong lòng không thoải mái, nói chuyện cũng đeo gai cả người, hỏi: “Chị Thiến thì sao? Con đi về, cô ấy làm sao bây giờ? Chú không để ý tới cảm thụ của cô ấy, hay là không để ý tới cảm nhận của con?”
Cái này nói thật nghiêm trọng! Đỗ Viễn Minh đột nhiên cảm thấy cô không phải dễ bắt nạt như vậy, cô bị người ta bắt nạt, chính là không có phản kích. Nếu người cô đối phó, chỉ sợ không cần kế hoạch gì, há miệng nói là có thể làm người khác rối loạn trận tuyến.
Đỗ Viễn Minh khuyên cô không được, cũng không dám tiếp tục khuyên cô trở về chịu cơn giận của Đỗ Thiến, chỉ có thể tự mình đi rồi. Về nhà, lập tức đóng gói Đỗ Thiến lên máy bay, còn gọi người tự mình áp giải, cần phải đưa đến Newyork mới yên tâm.
Đỗ Thiến nguyên bản cũng hối hận, thật đúng là sợ ông đi cưới người trẻ tuổi, sinh em trai, nhận thức cho tới nay của cô ——tài sản Đỗ thị đều là của cô —— sẽ bị khiêu chiến! Cô tự nhiên không có cách nào nhận loại thay đổi này, nghĩ cũng nên nhượng bộ thích hợp một chút......
Kết quả Đỗ Viễn Minh đuổi cô đi!
Cô chịu không nổi, lúc đổi máy bay ở Bắc Kinh, thừa dịp người bên cạnh không chú ý, bỏ chạy. Về phần chạy đến nơi nào, không có người biết.
Cô vừa lên máy bay, Đỗ Viễn Minh bắt đầu đi đón Uyển Tình. Ông có tình cảm với Từ Khả Vi, ngay bảy ngày đầu, ông muốn cùng Uyển Tình tế lễ. Xem Uyển Tình lập lại di ảnh, giống như muốn một mình tế lễ, ông cảm thấy thực xin lỗi Từ Khả Vi, tự nhiên muốn đón người về.
Uyển Tình không hiểu cái này, nhưng trong lòng cảm thấy cái địa phương kia tế lễ bảy ngày không tốt, nghe nói Đỗ Thiến đi rồi, liền cùng ông quay về Đỗ gia. Dù sao, sau khi tế xong cô cũng sẽ quay về Thành phố C, về sau chỉ cần cô muốn, là có thể nước giếng không phạm nước sông.
Kết quả vừa về tới nhà, Đỗ Viễn Minh liền nhận được điện thoại, nói Đỗ Thiến chạy! Đỗ Viễn Minh đều có ý muốn giết người, sao đời này liền sinh một cái hại cha nó như vậy! Lập tức không có biện pháp, chỉ có thể gọi người quan sát sân bay, nhà ga ở thành phố A, sợ hãi cô trở về làm rối.
Nếu cô trở về, vừa ra đứng liền bắt được, không thể lại náo loạn đến trước mặt Uyển Tình. Chờ Uyển Tình trở về trường học, lại nói chuyện với cô.
Đầu ngày thứ bảy đó, Uyển Tình thờ cúng trong biệt thự với ông trước, tiếp theo nhận được điện thoại của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nói trở lại, chuẩn bị trở về nhà tế lại một lần.
Nghe nói hôm nay hồn sẽ trở về, cô tiềm thức cảm thấy, Từ Khả Vi thân thiết với hơn nhà cũ các cô, hẳn là quay về bên kia mới đúng.
Đỗ gia lái xe đưa cô đến chỗ cô hẹn với Thiên Tuyết, Thiên Tuyết gặp cô, ưu sầu nói: “Cậu chú ý tốt một chút, gầy thành cái dạng gì? Thương tâm nữa cũng phải ăn cơm chứ!”