Mục Thiên Dương thấy cô nắm hai chiếc nhẫn, bỗng dưng ôm lấy cô, mang theo khóc nức nở nói: “Em đừng trả lại cho anh... Em đã đồng ý anh...”
“Em trước cầm cho Uyển Tình.” Thiên Tuyết không đành lòng nói: “Lễ tang ngày mai, vẫn còn phải nhặt tro cốt, bị người khác thấy thì không tốt, để sau khi an táng, Uyển Tình lại mang lại, anh tìm một thời gian nào đó đi bái dì đi, nói một tiếng với dì... nếu như về sau, anh đừng để cho Uyển Tình khó làm người, về sau cô ấy chỉ có mình anh, anh không che chở cho cô ấy thì cô ấy phải làm sao?”
Uyển Tình rơi lệ, đưa nhẫn vào trong tay Thiên Tuyết, nói với Mục Thiên Dương: “Cứ như vậy đi.”
Sau cơm trưa, UYển Tình nghỉ ngơi ở trong phòng, Quản Vận Phương ở cạnh cô. Thiên Tuyết nhân cơ hội đi tìm Mục Thiên Thành, đụng phải Mục Thiên Dương ở nơi đó. Mục Thiên Dương đang muốn đi ra cửa, nhìn thấy cô thì nhíu mày: “Em không chăm sóc cho Uyển Tình sao?”
“Mẹ nuôi cô ấy ở đây.” Thiên Tuyết nói: “Chúng ta tuổi trẻ, đôi khi nói không có giá trị, cho dù nói, nói ra cũng không được tin tưởng, vẫn là để cho dì ấy khuyên là tốt rồi.”
Mục Thiên Dương nghĩ thấy cũng đúng, vỗ vai cô: “Hai ngày này vất vả cho em rồi, bên kia trường học đã xin phép chưa?”
“Xin rồi, tạm thời tin một tuần, nơi này mai này là xong rồi, đến lúc đó về thành phố A trước, còn lại lại tính sau.”
Mục Thiên Dương gật đầu, bởi vì muốn đến cục cánh sát xem tình hình tiến triển thế nào, liền vội vàng rời đi. Thiên Tuyết nhìn thấy bóng lưng tang thương của anh, khổ sở thở dài: “Không nghĩ tới anh đã cầu hôn rồi, lại còn xảy ra chuyện như vậy, thật sự là làm việc tốt rất khó.”
“Cũng không phải đúng sao?” Mục Thiên Thành nói
“Gọi anh điều tra chuyện, đã tra được thế nào rồi?”
“Hiển nhiên.”
“Thật sự là cô ta?”
Mục Thiên Thành lắc đầu: “ Còn đang hồi phục chắc là một năm rưỡi nữa mới tốt lên, Đinh ChíCương vừa mới mở một siêu thị ở bên kia, họ Tiết kia đều thường xuyên túc trực bên con gái, ba người coi như bình thường, không hề ra ngoài làm chuyện xấu.”
“Vậy là ai?”
“Tất cả mọi người đều đang nghĩ cái này!” Mục Thiên Thành thở dài: “Anh cũng bảo anh điều tra chuyện này, vấn đề là điều tra thế nào? Hung thủ chủ mưu giết người đã có dấu vết cực kỳ rõ ràng, cải trang thành mỹ nữ xinh đẹp, dọc theo đường đều không nhìn được khuôn mặt của cô ta, người gây ra tai nạn xong lại ném hết quần áo và tóc giả đi, chắc là lúc chúng ta chưa tìm được xe, người ta cũng đã chạy mất! Đúng rồi, còn ném đi một đôi giày size 39, có mấy người đàn ông đi size đó?”
“Là đàn ông?”
“Không chừng là cố ý để lại, cho nên hiện tại cũng chưa biết hung thủ là nam hay nữ!”
Thiên Tuyết cảm thấy được quá khủng bố: “Hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp chứ.
Mục Thiên Thành trợn trắng mắt, thế nhưng cảm thấy không quá đúng, vỗ nhẹ vai cô nói: “Sát thủ chuyên nghiệp thủ đoạn cao minh hơn rất nhiều, đừng nghĩ lung tung. Hung thủ này tuy đã có sự chuẩn bị nhưng cũng có vận may tốt, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này, camera không có, cảnh lực cũng không đủ... trước tiên không bắt được người đó, hiện tại đối tượng tình nghi cũng chẳng có, liền tính là tìm được dấu vân tay, DNA ở trên xe thì cũng không biết được so sánh với ai”
Mục Thiên Thành nói xong liền thấy phiền toái, DNA trong nước không đầy đủ, tìm được hung thủ thì quá phí thời gian rồi.
-
Sáng sớm hôm sau, mọi người đến nhà tang lễ, bởi vì không phải xuất phát từ nhà mình, cho nên lúc tung tiền giấy, phóng pháo tập tục đều bỏ bớt đi. Thậm chí vì không muốn để cho nhân viên khách sạn và những khách hàng khác phản cảm, bọn họ còn lên xe mới đeo tang.
Uyển Tình và Đỗ Viễn Minh để tang, Uyển Tình là hiếu nữ, mang màu trắng, cô thật không có tay nữ, Mục Thiên Thành mua một chiếc khăn lụa đen cho cô, cô ra ngoài khi đó khoác ở trên vai, vừa lúc ngăn cách.
Đỗ Viễn Minh là chồng, không phải vãn bối, mang lụa đen. Mục Thiên Dương cũng muốn mang, nhưng anh không có thân phận gì.
Bởi vì khách khứa không có mấy, lễ truy điệu bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. Cảm xúc của Uyển Tình không tốt, làm đứa con đọc diễn văn, cũng chỉ nói được mấy câu.
“Cả đời này của mẹ, có thể nói là lang bạc kỳ hồ. Nhưng bà ấy không hận vận mệnh bất công, mà luôn sống rất tích cực... có lẽ bà không thể cho tôi được hưởng thụ vật chất tốt nhất, nhưng lại cho tôi sự giáo dục tốt nhất. cám ơn mẹ đã từng yêu tôi như thế, giáo dục tôi... bà là tấm gương tốt của tôi! Hai mươi năm mưa dầm thấm đất, huyết mạch tương liên, tôi đã không cần tận lực học tập, toàn bộ của mẹ đều để lại cho tôi. Sau ngày hôm nay, chẳng những con sẽ sống vì chính mình, cùng sẽ sống vì mẹ nữa, cho dù gặp nhiều khó khăn, con cũng sẽ không ngã quỵ, con sẽ kiên cường giống như mẹ...”
Uyển Tình cúi đầu, nước mắt rơi lên tờ giấy. Mãi đến khi Từ KHả Vi đi rồi, cô mới hiểu được, những thứ bà cho cô, quá nhiều...
Đến giờ, di thể được đưa đi hỏa táng.
Giữa trưa, Đỗ Viễn Minh đã chuẩn bị cơm ở khách sạn, hạ táng xong cũng là sáu giờ chiều, cơm nước xong mọi người về khách sạn trước nghỉ ngơi.
Đỗ Viễn Minh đi tìm Uyển Tình, thấy Quản Vận Phương và Thiên Tuyết ở đây, nói: “Toi muốn nói chút chuyện với Uyển Tình.”
Nghe ý ông muốn nói chuyện riêng, Quản Vận Phương mới nhìn Quản Hạo Nhiên, Thiên Tuyết nói đi tìm anh, hai người đều rời đi. Mục Thiên Dương và Quản Hạo Nhiên ở phòng bên cạnh, hai người đi qua phát hiện họ ở cùng một phòng, Mục Thiên Thành cũng ở đây, trong lòng hai người đều hồi hộp: Sao lại ngồi hết đây>? Không phải gặp chuyện không may chứ?
Ba người nghi ngờ nhìn lại, Thiên Tuyết nói: “Chú Đỗ Tìm Uyển Tình có việc.”
Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, giống như vô ý nói: “Về sau thân phận của Uyển Tình ở lại Đỗ gia cũng có chút xấu hổ rồi...”
Quản Vận Phương vừa nghe, nói với Quản Hạo Nhiên: “Về sau chúng ta nên quan tâm đến cô ấy hơn một chút, Tuy chưa chính thức kết nghĩa, nhưng đã thật sự thoản thuận qua, không thể không để ý đến nó.”
“Đó là đương nhiên.” Quản Hạo Nhiên nói: “Con chỉ sợ Đỗ tổng đã có chỗ sắp sếp cho cô ấy, Uyển Tình đã là người trưởng thành rồi, mắt thấy liền muốn kết hôn, cô ấy nổi tiếng, người nào cưới cũng là được mặt ngoài mặt trong, có điều, cho dù gia thế không đúng, năng lực của bản thân cũng không tối, cũng không cần lo lắng.
Ba anh em Mục gia nghe, trong lòng oán hận mà nói: anh thông suốt ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt làm gì? Muốn tự mình đề cử à? Nghĩ đến thôi nhé! Uyển Tình còn có Mục gia chăm sóc.
Quản Hạo Nhiên bổ sung thêm: “Không cần lo lắng, lại cứ lo lắng, Dì Từ ở đây, tất nhiên sẽ không để Uyển Tình chịu oan ức. Nhưng Đỗ tổng thay đổi, ông ấy muốn tốt cho mình, lại không nhất định là cần Uyển Tình, con sợ Uyển Tình không biết nhìn người.”
“Mẹ cũng sợ!” Quản Vận Phương nói, sợ là Đỗ Viễn Minh muốn gả Uyển Tình vì đám cưới thương nghiệp, cho dù muốn phản đối chỉ sợ bị hỏi lại là nó có tư cách gì phản đối.
Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, trái lại hy vọng anh ta có thể nhúng tay, ít nhất thì nể mặt mũi Thiên Tuyết. thế nhưng, chỉ sợ Thiên Tuyết cũng gặp phải đám hỏi thương nghiệp thì sao, còn có thể quản người khác sao?