Ngày hôm sau, Uyển Tình quay lại trường học. Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi đều đi tiễn cô, đến sân bay, Đỗ Viễn Minh lấy ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo: “Tình Tình, nhìn điện thoại của con đã cũ, mua cho con cái mới.” Trước thấy cô dùng điện thoại cũ, ông từng nói qua, nhưng cô nói không cần đổi, ông cũng không kiên trì. Lần này ông mua trước rồi mới nói, cô chắc là không thể không lấy?
Uyển Tình sửng sốt, nhận lấy: “Cảm ơn chú.” Một bộ nội y giữ ấm mấy trăm đồng đổi lấy một chiếc điện thoại thời thượng mấy ngàn khối, đúng là có lời. Ngàn lần đừng để cho Đỗ Thiến biết, nếu không còn tưởng là cô cố ý!
-
Uyển Tình bên này còn chưa lên máy bay, bên kia Đỗ Thiến đã biết rồi. Biết Uyển Tình cố ý trở về sự sinh nhật của Đỗ Viễn Minh, tự mình nấu cơm, đưa quần áo, lại còn biết Đỗ Viễn Minh mua điện thoại mới cho cô.
Nhà bọn họ có người giúp việc! Người giúp việc đã nhìn Đỗ Thiến lớn lên nhiều năm như thế, tự nhiên cũng thiên vị Đỗ Thiến.
Nhưng người giúp việc quên giờ, không nghĩ bên Đỗ Thiến giờ là đêm khuya, Đỗ Thiến còn đang ngủ, mấy tháng trước quen bạn trai, cũng là lưu học sinh Trung Quốc, phát triển đến bây giờ, OOXX đã cực kỳ có tần suất và quy luật.
Hôm nay, bạn trai cô qua đây, cùng nằm trên một chiếc giường với cô, hai người cũng chưa mặc quần áo, chung quanh vẫn còn bừa bãi nội y bị ném xuống đất, có thể thấy được tình hình trước đó có bao nhiêu nóng bóng!
Trong lúc ngủ mơ Đỗ Thiến nhận điện thoại, chắc chắn không kiên nhẫn, mà trong điện thoại còn nói chuyện như vậy, cô liền phẫn nộ. Mà người đàn ông bên cạnh, đang ngủ sau, còn đang ngáy ngủ, cô tức giận đến mức một cước đạp người đó xuống giường.
Người đàn ông đã tỉnh lại, phát hiện cô đạp mình, cả giận nói: “Em nổi điên gì thế?”
“Anh cút đi cho tôi!” Đỗ Thiến rống to
Người đàn ông này tính tình không tốt, xông lên tát cô một cái. Đỗ Thiến cao giọng thét chói tai, giương nanh múa vuốt nhào lên, cào loạn ở trên mặt anh ta. Hai người trần truồng đánh nhau một trận, Đỗ Thiến vẫn là nữ sinh, đâu nào đánh thắng được đàn ông? Bị anh ta đánh cho mặt mũi bầm dập.
Người đàn ông căm giận mắng vài câu, nhặt quần áo lên, rồi bỏ đi, từ đấy hai người chia tay.
Đỗ Thiến cảm thấy là mình bị Từ Khả Vi và Uyển Tình làm hại, không nghĩ tới ánh mắt của mình có vấn đề.
Một đoạn thời gian kế tiếp, vài lần cô gọi điện thoại cho Đỗ Viễn Minh, Đỗ Viễn Minh vẫn nhắc tới Uyển Tình, nói chuyện sinh nhật mình trước. Đỗ Viễn Minh biết cô để ý trong lòng, cho nên cực kỳ chú ý từ ngữ, dù sao cũng hy vọng các cô có điểm hòa thuận với nhau. Nhưng Đỗ Thiến đã sinh lòng hận ý, ông càng nói, cô càng chỉ biết hận thêm.
Kỳ thi cuối kỳ của Uyển Tình kết thúc, cùng Mục Thiên Dương đi suối nước nóng, sau đó về nhà.
Đỗ Viễn Minh xét cô trở lại, gọi điện thoại hỏi Đỗ Thiến khi nào thì về, còn nói: “Năm nay hết năm, hơn hai người, náo nhiệt hơn năm trước rồi. Ba biết con không phải rất thích dì con, nhưng năm nay là lần đầu tiên nhà chúng ta ở cùng nhau, nên phóng khoáng một chút.”
“Uhm.” Trong lòng Đỗ Thiến cũng không biết là tư vị gì, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.
Cô mới không muốn trở về năm này! Khi sinh nhật ba, đã để cho bọn họ chiếm tiện nghi, lại để cho bọn họ vây quanh ba bồi dưỡng cảm tình, nɠɵạı trừ là cô ngốc! Dù sao, cô còn có một thời gian nữa mới nghỉ, cô cẩn phải suy nghĩ cách làm cẩn thận, tốt nhất là để cho Đỗ Viễn Minh đứng về phía mình, để cho đôi mẹ con kia biết tay mình!
Đỗ Thiến suy nghĩ một thời gian, nghĩ ra biện pháp. Cô trước đặt xong vé máy bay, nói với ba là mình muốn trở về. Ngày trước ngày lên máy bay, lại gọi điện cho Đỗ Viễn Minh nói là bị bệnh, bệnh đến mức yếu không chịu nổi, khổ sở không còn sức, ở trong điện thoại, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Từ nhỏ cô đã không còn mẹ, trước kia lúc bị bệnh, liền cũng như thế này. Đỗ Viễn Minh lo lắng vô cùng, lúc người yếu ớt, tâm tình là vô cùng quan trọng, hiện giờ cô chỉ có yêu cầu cấp bách là có người ở bên cạnh, mà cô lại đang ở dị quốc tha hương, đúng là họa vô đơn chí! Này cũng là cuối năm, các bạn học khác đều về nhà, chắc chắn không có ai chăm sóc cô...
Ông không yên lòng để mình cô ở bên đó, nói một tiếng với Từ Khả Vi, rồi tự mình bay qua.
Đỗ Thiến vì diễn trò rất thật mà cố ý để mình bị cảm mạo, cũng không gọi bác sĩ. Thế nhưng sức chống cự của cô không kém, cũng không quá nghiêm trọng. Trước khi gọi điện thoại cho Đỗ Viễn Minh, cô diễn trò là nhiều, lúc Đỗ Viễn Minh đến, nhìn thấy tình huống của cô, liền cho rằng là đã tốt lên rồi.
Đỗ Viễn Minh tìm trong phòng cô, không tìm được thuốc, hỏi: “Con không gặp bác sĩ sao?”
“Nhìn... thuốc đã uống hết rồi.” Đỗ Thiến suy yếu nằm trên giường, có phần choáng váng.
“Vậy đi thôi.” Đỗ Viễn Minh mở tủ quần áo của cô ra, lấy áo khoác ra, nâng người cô dậy.
Đỗ Thiến mặc quần áo tử tế, cùng ông đi đến phòng khám, xem bệnh xong trở về, Đỗ Viễn Minh để cô nghỉ ngơi, chính mình bắt đầu kiểm tra phòng của cô.
Con gái một mình ở bên ngoài, chẳng những muốn xem cô có ăn ngon hay không, mặc ấm hay không, còn lo lắng cô có qua lại với bạn hư hỏng, bị bắt cóc hay không.
Đỗ Viễn Minh cũng có tâm sự như những người cha khác, thật sự kiếm tra phòng của con gái một lần, không phát hiện thấy dấu vết của đàn ông, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đỗ Thiến và bạn trai đã chia tay được hai tháng, mấy thứ đông tây đã sớm ném hết rồi. Mà cô còn biết tính tình của ông, lúc ông qua đây, còn cố chỉnh sửa dọn dẹp lại một lần, không muốn ông biết là mình quen bạn trai. Tuy cô quen bạn trai là chuyện bình thường, nhưng tính tình của cô ba tháng, đúng thật là đoán không ra...
Đỗ Viễn Minh lại kiểm tra phòng bếp, hỏi: “Sao cái gì cũng không có, mấy ngày nay con ăn cái gì?”
“Tùy tiện ăn một chút.” Đỗ Thiến nghiêm mặt trắng xanh: “Có đôi khi gọi đồ ăn bên ngoài.
Trong mắt Đỗ Viễn Minh không đồng ý, lập tức đi tìm công ty giới thiệu việc làm tìm người giúp việc. Ông lựa chọn đầu tiên phải là người Trung Quốc, có thể làm đồ ăn Trung Quốc. Nhưng người Trung Quốc cũng chuẩn bị đón năm mới, khó tìm, hai phí một khoản tiền rất lớn mới tìm được một lưu học sinh muốn được trả cả học phí, làm đồ ăn cũng không phải quá ngon, nhưng ít ra cũng là đồ ăn Trung Quốc.
Từ Khả Vi và Uyển Tình ở trong nước, mỗi ngày tính giờ chênh lệch, gọi điện thoại qua hỏi thăm một hai lần.
Đỗ Viễn Minh nói với Đỗ Thiến: “Con xem dì và em gái quan tâm con biết bao nhiêu?”
Đỗ Thiến đau bụng, kia mới không phải em gái cô!
Về sau, Đỗ Viễn Minh còn gọi cô nghe điện thoại, cô cắn chặt răng, tức giận đến máu cũng đã sôi trào: “Con không biết nói gì... không được tự nhiên!”
Đỗ Viễn Minh đành phải thôi, chờ cô tốt lên, mắt muốn thấy giao thừa, đành nói phải đi về.
Đỗ Thiến nói: “Không quay về không được sao? Ba ở bên cạnh con đón năm mới là được, con rất nhanh lại khai giảng, giờ mà trở về, chẳng khác nào lăn qua lăn lại.”
Đỗ Viễn Minh không đồng ý: “Năm mới là một ngà đoàn viên, sao có thể ở riêng hai nơi?”
“Con và ba mới đúng là người một nhà!” Rốt cuộc Đỗ Thiến không nhịn được rống to lên: “Bọn họ tính là thứ gì chứ? Ba là ba con, là của một mình con, con không muốn chia sẻ với người khác!”