Đến một quán đồ nướng bên ngoài trường, ba người ngồi vào chỗ của mình, Quản Hạo Nhiên đã phục hồi tinh thần lại, cầm một chai nước có ga uống mãnh liệt: “Hai người các em đang náo loạn cái gì?”
Thiên Tuyết nhếch miệng lên: “Chạy mấy bước mà thôi, ngày nào cũng có người đi theo sau lưng, nếu không phải ở trong trường học, em còn tưởng rằng bọn họ muốn bắt cóc đấy! Hôm nay rất tốt, lại có thể đến hỏi số điện thoại của em và Uyển Tình! Chúng em trong cái khó ló cái khôn, giả làm đồng tính luyến ái, dọa chạy hai người bọn họ! Anh nói, làm như vậy có phải rất thông minh sáng suốt hay không?”
Quản Hạo Nhiên đỡ trán: “Các em không sợ dọa chạy định mệnh đích thực của bản thân sao?”
Thiên Tuyết cười:“Định mệnh đích thực sẽ không bị dọa chạy! Bị dọa chạy như vậy, chứng minh anh ta căn bản không phải!”
Quản Hạo Nhiên nhìn không nói gì: “Ngụy biện!”
Thiên Tuyết cười trộm hì hì.
Anh vỗ cái bàn: “Thiếu chút nữa bị các em hù chết! Mặc kệ, vì bồi thường tổn thất tinh thần của anh, em mời khách!”
“Vốn đã nói qua em mời khách.” Thiên Tuyết nói, “Thế nào, anh xem thường đồng tính luyến ái?”
“Không có. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nhận, nếu là các em, vậy sẽ rất vất vả nha!”
Ăn xong thịt nướng, ba người quay về trường học.
Thiên Tuyết vuốt bụng nói: “Xong rồi…..Ăn món này một lần, không biết tăng thêm bao nhiêu thịt, ít nhất quay về cũng phải chạy mấy trăm vòng mới bù được!”
Quản Hạo Thiên nói: “Hai em quá gầy, đừng hơi chút là giảm béo.”
“Chúng em không giảm béo.”
Anh gật đầu: “Có thể chạy bộ, không ăn uống điều độ, không tốt đối với thân thể. Nói thật, không có vài người nam sinh thích bạn gái của mình gầy! Mang ra ngoài đẹp mặt, ôm lại không thoải mái.”
“Không phải anh chưa có bạn gái sao?” Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.
Anh không nói gì: “Chưa ăn qua thịt heo, không có nghĩa là chưa thấy qua heo chạy?”
“Vậy vì sao anh không giao bạn gái?”
“Không có cảm giác.”
“Cảm giác cần bồi dưỡng!” Thiên Tuyết nói, “Quá ít nhất kiến chung tình, cần nhờ vào cố gắng của bản thân!”
Anh cười, gật đầu.
Đi đến gần lầu của nữ sinh, Quản Hạo Thiên chuẩn bị quay về, Thiên Tuyết đột nhiên gọi anh lại: “Ngày đó không phải anh nói, chủ nhật đi xem phong cảnh sao?”
Quản Hạo Thiên sửng sốt, thần sắc có chút quỷ dị nhìn hai người: “Các em muốn đi?”
“Muốn nha muốn nha……..” Thiên Tuyết gật đầu, “Dù sao cũng không có việc gì!”
Uyển Tình không muốn đi, giơ tay kéo cô lại.
Cô nói: “Đi! Dù sao cũng không có việc gì!” Hơn nữa người kia không ở đây, không đi thì uổng nha!
Uyển Tình cắn cắn môi, không biết nói với Thiên Tuyết thế nào, cuối cùng lại thôi.
Quản Hạo Thiên dọ dự hỏi: “Không phải các em…….không thích hợp để đi du lịch sao?”
Thiên Tuyết thở dài: “Ai, nó tự nhiên không tới, em cũng không có biện pháp.”
Uyển Tình buồn bực, muốn đâm đầu vào tường.
Quản Hạo Thiên lạnh mặt, không biết biểu tình cái gì.
“Ngẫu nhiên không đều, là bình thường.” Thiên Tuyết nói.
Uyển Tình đập tường một chút, xoay người bóp cô. Cô nhảy mạnh ra, kêu lên: “Ai nha! Vừa rồi mình nói không sai! Người thân của chúng ta đã an bài rồi, muốn tới thì tới…….”
“Cậu đừng nói được không?” Uyển Tình cầu cô.
Cô gật gật đầu: “Được! Không nói, không nói!”
Quản Hạo Thiên khụ hai tiếng, nói: “Sáng sớm mai chúng ta đi, anh tới đón các em.”
“Tốt! Chúng em về ngủ trước đây!” Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình đi trước, đi được hai bước lại quay lại hỏi, “Sẽ qua đêm ở đó sao?”
Quản Hạo Thiên sửng sốt, nói: “Có thể qua đêm. Buổi tối, trên núi khá lạnh, các em mang nhiều quần áo, tốt nhất là nên chuẩn bị thảm.”
Hai người gật đầu, quay lại phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cả đêm, cũng không có gì cần thu thập, trừ kem đánh răng và bản chải đánh răng, mỗi người một chiếc áo lông, còn có một chiếc áo choàng lông dê. Cái núi kia, cũng không phải cao nguyên Thanh Tàng đi? Có lạnh cũng đủ dùng rồi!
Thu thập xong, Thiên Tuyết đột nhiên kêu lên: “Máy chụp ảnh của chúng ta không có ở nơi này! Ra ngoài sao có thể không mang theo máy ảnh?”
“Hỏi anh Quản một chút xem.” Uyển Tình nói, “Nếu anh ấy không có, chúng ta đi qua đó lấy, rồi nói là mượn.”
“Hi vọng anh ta có! Máy chụp ảnh hơn ba vạn, ai dám cho bên ngoài mượn?”
Uyển Tình gật đầu: “Nếu như không có, chỉ có thể mua một cái rẻ tiền.”
Thiên Tuyết cúi đầu tìm di động, thấy Liễu Y Y đang ngồi một bên chơi game, hỏi: “Y Y, cậu có muốn đi chơi với tụi tớ hay không?”
Liễu Y Y quay đầu nhìn cô, lắc lắc đầu.
“Cậu muốn chơi trò chơi?”
“Uh.” Liễu Y Y gật đầu.
Thiên Tuyết sửng sốt, có phải cậu ấy vừa nói hay không? Mặc dù chỉ “Uh” một tiếng, nhưng cũng là kỳ tích rồi!
“Chờ tớ quay về, dạy tớ chơi được không?”
Liễu Y Y gật đầu, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi màu đen lớn đưa cho cô.
Thiên Tuyết vừa thấy, là máy chụp ảnh, vội vàng tiếp nhận: “Cám ơn!” Cái này không cần phải đi hỏi Quản Hạo Nhiên. Bằng không cho dù anh ta có, có cũng chắc chắn là đi mượn!
Sáng hôm sau, hai người xách túi theo xuống lầu. Quản Hạo Thiên còn chưa đến, Thiên Tuyết gọi một cú điện thoại, anh nói đang mua bữa sang.
3 phút sau, một chiếc xe hơi màu đen hình giọt nước chạy tới, dừng ở trước mặt các cô, Quản Hạo Nhiên từ trên xe xuống.
“A! Anh có xe?” Thiên Tuyết hỏi.
“Đi mượn người ta.” Quản Hạo Nhiên cười.
Sau khi lên xe, Quản Hạo Nhiên đưa bữa sáng cho các cô có bánh, sữa, trứng gà, bánh bao.
“Không biết các em muốn ăn cái gì, nên mua giống nhau.”
“Cảm ơn, khiến anh tốn kém.”
“Đừng nhớ kỹ tiền mà già.”
Thiến Tuyết ưỡn thẳng lưng nói: “Em cũng không có đề cập đến “tiền”, là anh nói!”
Quản Hạo Nhiên……..
Sau khi đến khu phong cảnh, Quản Hạo Thiên dừng xe xong, lấy hành lý dẫn các cô đi leo núi, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Quản Hạo Nhiên mang theo một chiếc máy ảnh, chỉ là anh không cần, đưa cho Uyển Tình dùng.
Thiên Tuyết đoạt lấy. đưa của Liễu Y Y cho Uyển Tình. Uyển Tình không dị nghị, dù sao cô cũng không thích chụp ảnh lắm, chỉ chụp loạn, sau đó lại đưa cho Quản Hạo Thiên, bản thân chuyên tâm đi đường.
Buổi trưa nghỉ chân ở sườn núi, ở đó có một miếu hòa thượng. Ba người ăn cơm, cô đánh cuộc với người bản xứ đi trước mặt Bồ Tát mấy vòng, cuối cùng vẫn thua, cô đã nói không có duyên với Phật gia, muốn đi quy y đa͙σ Chúa Jesus.
Uyển Tình nói: “Giống như Jesus không gọi là “quy y” đâu?”
“Vậy gọi là gì?”
“Tớ không biết, tớ không có tin tôn giáo!”
“Mình liền đi quy y!” Thiên Tuyết cười, xoay người bái lạy Bồ Tát, thấp giọng nói, “Đệ tử không tốt, Bồ Tát chớ trách! Con muốn quy y, đương nhiên là phải quy y Phật môn.”
Sau đó cô bỏ tiền vào hòm công đức, Quản Hạo Nhiên hỏi: “Em tin?”
Uyển Tình: cậu không nói bốn chữ cuối mới chính là sự tôn kính, cũng không sợ Bồ Tát đến chơi cậu!
Tiếp tục đi về phía trước, Uyển Tình và Thiên Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi. Thiên Tuyết cởi áo khoác ra, chỉ vào Quản Hạo Nhiên: “Ai nói lạnh? Em nóng đến đổ mồ hôi hột!”
Quản Hạo Nhiên nói: “Em đang vận động, có thể không đổ mồ hôi sao? Cái này so với chạy bộ còn tăng thể lực hơn đi?”
“Tăng thể lực cái gì! Lãng phí thể lực thì có!” Thiên Tuyết bám vào một cành cây, hỏi Uyển Tình, “Cậu không mệt sao?”