Đinh Chí Cương đứng một hồi, bất đắc dĩ cúi đầu, đem giỏ hoa qua bỏ xuống, đi xuống lầu.
Uyển Tình vọt tới cạnh cửa, cầm giỏ hoa quả lên, lập tức ném đi về hướng bóng dáng của ông.
Trọn một giỏ hoa quả rơi trên lưng ông, ông nghiêng ngã lão đảo lùi xuống cầu thang, vài lần thiếu chút nữa trượt chân lăn xuống. Từ Khả Vi thấy, hơi kinh ngạc, lo lắng vươn tay, sợ ông ngã sắp xuống. Kết quả ông đứng vững rất nhanh, bà ảo não bỏ tay xuống, khôi phục nét mặt lạnh lùng.
Đinh Chí Cương quay đầu nhìn các cô, trăm ngàn càm xúc ngổn ngang.
“Ông cút!” Uyển Tình chỉ vào người dưới lầu rống to, “Về sau không cho phép lại đến! Nơi này không chào đón ông!”
Đinh Chí Cương xoay người xuống lầu, đi hai bước rồi, lại quay lại nhặt hoa quả, bóng dáng cô đơn thoạt nhìn có chút đáng thương.
Uyển Tình oán hận nhìn thoáng qua, bùm bùm mở cánh cửa ra, lôi kép Từ Khả Vi đi vào, lại phanh một tiếng đóng cửa lại!
Đinh Chí Cương chấn động một chút, quay đầu nhìn lại thấy cô lạnh lùng cứng rắn đóng cửa, nắm lấy trái xoài trong tay có chút phát run. Ông không nên……. Không nên đem cô giao đến bên người Mục Thiên Dương, hiện tại phần tình cảm giữa cha và con gái này, vĩnh viễn cũng không chữa khỏi…………
Sau khi Uyển Tình vào cửa, một mình trở về phòng. Từ Khả Vi thấy cô khổ sở, không có quấy nhiễu cô. Chỉ là có chút không rõ, tại sao cô lại chán ghét Đinh Chí Cương, cũng không nên đến nước này! Tốt xấu gì cũng là ba của cô, lại có thể động thủ. Chẳng lẽ giữa bọn họ xảy ra chuyện gì mà bà không biết?
Nhớ tới Đinh Chí Cương bộ dáng uất ức như vậy, Từ Khả Vi không đành lòng đứng một chỗ!
Từ ngày bà sinh bệnh, khẳng định Uyễn Tình đi tới Đinh gia không ít, ai biết bọn họ khi dễ Uyễn Tình như thế nào? Vậy mà mẹ con họ còn thiếu chút nữa hại Uyển Tình mất mạng! Bà sẽ không nối lại tình cảm cha con của họ! Ly hôn mấy năm nay, ông cũng không có làm tròn trách nhiệm làm ba của mình!
Từ Khả Vi tắm giặc sạch, đi vào phòng Uyển Tình, thấy cô nằm sấp trên giường, vội vàng kéo cô đứng lên: “Trên người con bị thương, cũng không biết nằm cho tốt. Con như vậy đè trúng tay, sẽ đụng tới miệng vết thương.”
Uyển Tình ngồi xuống, thấy bà tắm sạch, đã nói: ‘”Con cũng đi tắm nữa.”
“Mẹ giúp con.”
“Không có việc gì?” Uyển Tình có chút ngượng ngùng, “Tắm rửa xong mẹ thay thuốc là được.”
“Vậy con cẩn thận một chút, tuy rằng cần đổi, cũng đừng đụng tới nước,”
Uyển Tình gật đầu, tắm rửa gần nửa tiếng. Sau khi ra, kêu Từ Khả Vi giúp cô thay thuốc.
Từ Khả Vi thấy trên lưng cô cũng dán thuốc dán, ánh mắt đau lòng: “Ông trời phù hộ, lần này rốt cuộc không cho các cô nổi dậy! Xem các cô còn dám bắt nạt người ta không!”
Uyển Tình cúi đầu, không nói chuyện, chờ bà đổi xong thuốc rồi nới lên tiếng: “Mẹ, mẹ còn thích ông ta phải không?”
‘Con nói cái gì?” Từ Khả Vi sửng sốt.
“Mẹ vừa sợ ông ta ngã xuống,” Uyển Tình trăm mỗi ngổn ngang nói. Cô hận Đinh Chí Cương, lại không nghĩ tới tâm tình Từ Khả Vi. Có lẽ cô nên vì mẹ mà tha thứ cho ông ta, nhưng căn bản ông ta không xứng nha! Mẹ vì sao lại u mê như vậy?
Từ Khả Vi buồn cười nói: “Mẹ không thích ông ta.”
“Vậy vì sao mẹ………”
“Cùng ông sống chung với nhau, sẽ có một ít thói quen. Thói quen quan tâm, không có quan hệ với thích hay không thích, đó là động tác theo bản năng.”
“Chúng ta không thể quên ông ta sao? Xem ông ta chưa tồn tại qua! Xem ông ta chưa từng xuất hiện!”
Từ Khả Vi ngơ ngát nhìn cô, thật lâu sau thở dài: “Con không hiểu. Mẹ là cô nhi, trước khi con sinh ra, người quan trọng nhất trong sinh mệnh mẹ là ông ấy. Mẹ ở tuổi đẹp nhất gặp được ông ấy, vượt qua khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời, cùng nhau sáng lập Đinh thị……Huống chi, mẹ và ông ta còn có con.Vô luận ông đã làm gì, cũng không thể xem như không quen biết, ông ấy là người quan trọng nhất trong sinh mạng của mẹ, mà một người khác, chính là con.”
“Mẹ hãy quên ông ta đi!” Uyển Tình khổ sỡ nói. Không đáng đâu! Ông ta không đáng cho mẹ đối với ông ta như vậy!
Từ Khả Vi lắc đầu: “Không thể quên được. Cho dù mẹ hận ông ấy, dần dần quên ông ấy, đến lúc ngày mẹ chết, khi nhớ lại cả đời này, ông ấy vẫn sẽ xuất hiện ở trông đầu mẹ. Đã là vợ chồng, còn có qua con cái, thủy chung sẽ có sự bất đồng. Con chưa trải qua, con sẽ không hiểu.Việc này không phải khắc cốt ghi tâm, đây là một phần của sinh mạng. Giống như người thân của mình là thân cây, ở mỗi một năm, trên cây dài hơn một chút.Về sau, con cầm dao chặt đứt, hoặc là không màng tới nuôi dưỡng chăm sóc bón phân, cho nó héo úa, mục nát…. Con có thể quen sự tồn tại của nó, nhưng nó không phải không xất hiện qua, con cúi đầu, sẽ phát hiện dấu vết nó tồn tại qua.Vợ chồng, chính là có thể cùng nhau sống lâu dài.”
Uyển Tình không nói lời nào, cô không hiểu.
Từ Khả Vi vuốt tóc của cô: “Con còn nhỏ………”
Uyển Tình xoa xoa lệ, ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ muốn tiến thêm bước nữa hay không?”
“Cái gì?”
“Mẹ còn trẻ nha! Ông ta có thể kết hôn lại, mẹ vì sao không thể? Trước kia mẹ lo lắng không có thời gian, hiện tại mẹ rãnh rỗi, con lại trưởng thành, mẹ hoàn toàn có thể lại theo đuổi hạnh phúc của mình! Mẹ còn nửa đời người, hẳn là nên tìm người củng nhau vượt qua.”
Từ Khả Vi nhìn cô, há miệng thở dốc không biết nên nói cái gì. Thân thể của bà là chuyện không thể yên lòng, khác không nói, quả thận mới này có thể kiên trì bao nhiêu năm chính là cái vấn đề. Bà không muốn gia tăng gánh nặng cho người khác.
“Mẹ-------“ Uyển Tình lắc lắc bà, “Con nói thật!”
“Thật cái gì mà thật? Con con nít, không nên nói chuyện người lớn!”
Uyển Tình bật cười: “Mẹ xấu hổ ~?
“Con còn trêu ghẹo mẹ? Mau đi ngủ!” Từ Khả Vi lắc đầu, chạy nhanh đi ra ngoài, miễn là cùng cô kéo khỏang cách ra.
Uyển Tình nằm trên giường, dần dần thu hồi tươi cười. Tắt đèn, nghe âm thanh quạt vù vù, lấy điện thoại di động ra nhấn số Mục Thiên Dương, do dự một chút nhưng không có gọi. Lại ấn đến cửa sổ tin nhắn, con trỏ nhấn lại xóa, cô không biết phải viết cái gì, viết ra hai chữ “Ngủ Ngon”, xóa mất, cuối cùng chỉ có thể tắt đưa điện thoại xuống dưới gối, ngủ!
Ngày hôm sau, lại đi đến cửa hàng bán hoa.
Uyển Tình không muốn đi, nhưng Từ Khả Vi không chịu, một mình cô ở nhà, cánh tay còn bị thương, không tốt để làm đồ ăn.
Sau khi đến cửa hàng bán hoa, Uyển tình hỗ trợ làm hoa trong chốc lát, không ó chuyện để làm, cầm tạp chí ngày hôm qua, tiếp tục ngồi ở góc sáng sủa lật.
Quản Hạo Nhiên vẫn đang ở bên kia máy tính, nói Quản Vận Phương: “Con làm một chương trình nhỏ cho mẹ, ngày mai lấy máy tính đến cửa hàng, về sau thu vào chi ra cái gì, mẹ liền ghi vào bên trong, vừa nhìn hiểu ngay.”
“Cầm máy tính trên lầu xuống không phải được rồi sao?”
Quản Hạo Nhiên ra vẻ ghét bỏ: “Ngày mai con đem nó đi bán ngay! Khởi động máy chậm, phóng xạ lớn, đã sớm bị đào thải, hiện tại phế liệu còn tốt hơn nó!”
“Ai nha, lúc trước nó và con vượt qua bao nhiêu đêm nhàm chán, dạy con nhiều người như vậy, hiện tại con lại ghét bỏ nó!” Quản Vận Phương nói.
“Mẹ ~~~~~” Quản Hạo Nhiên bất đắc dĩ, hắn như thế nào gặp được người mẹ như vậy, nhìn một cái nói gì thì nói, thật dễ dàng cho người ta rất hiểu lầm?