Uyển Tình ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn ngẩn người.
Một lát sau, Thiên Tuyết đi đến bên người cô, đưa cho cô hai vé máy bay: "Đừng đợi nữa, anh ấy đi Hongkong." Ngày hôm qua rõ ràng là ba vé máy bay, hôm nay biến thành hai vé, trừ anh ấy, ai còn dám lấy?
Uyển Tình cầm lấy vé máy bay nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ tới tối hôm đó, cô nói: mỗi ngày ở nhà ngốc, có hơi nhàm chán. Có phải bởi vì như vậy hay không, hắn dự định mang cô và Thiên Tuyết đi Hongkong chơi?
Cô âm thầm cười, làm sao có thể, ý tưởng này quá hoang đường!
Bỏ vé máy bay xuống, cô nói: "Hai chúng ta ăn đi. Đúng rồi, buổi chiều người chuyển phát nhanh gọi điện cho tớ, nói giấy thông báo trúng tuyển có rồi, tớ bảo hắn đặt ở cửa phòng bảo vệ nhận, tính ngày mai trở về lấy, thuận tiện nghỉ một ngày, qua hai ngày rồi trở về."
Thiên Tuyết không nói gì: "Cậu điên rồi? Cậu không thể chờ anh ấy về rồi hãy đi?"
"Tớ từng nói qua với anh ta, anh ta nói lúc mẹ tớ nghỉ phép tớ có thể trở về. Tí tớ gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ ngày kia nghỉ phép."
"Tùy cậu...... Tùy cậu đó!" Thiên Tuyết là quản không được rồi.
Sau khi trở về phòng, Uyển Tình lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương. Lần này mở máy rồi, nhưng gọi mấy lần liền đều không có người nghe. Cô sững sờ bỏ điện thoại xuống, đối với việc hắn tức giận, cô nên sợ hãi, lại không giống như trước sợ hãi đến vậy. Cô cũng không biết đã xảy ra cái gì, thầm nghĩ đến cá tính hỉ nộ vô thường của người nọ, nếu không nhanh giải quyết việc này, những ngày trong tương lai e rằng nước sôi lửa bỏng.
Muốn đi ngủ lại ngủ không được, Uyển Tình đứng lên, đến thư phòng cầm laptop ôm trở về phòng, ngồi ở trên giường lên mạng. Vừa lên QQ, liền nhận được tin nhắn của Thiên Tuyết: "Không ngủ được?"
"Ngủ không được. "
"Cậu chưa vào nhóm lớp học?"
"Không có."
"Chờ một chút."
1 phút sau, Uyển Tình liền nhận được lời mời tiếp nhận, bấm đồng ý, góc dưới bên phải điên rồ sáng không dứt. Uyển Tình mở ra một chút, đầu tiên là cửa sổ nhóm tán gẫu, sau đó là lời mời kết bạn với cô từ các bạn học cùng lớp. Cô từng bước từng bước bấm đến mềm tay, rốt cục xử lý xong toàn bộ lời mời của bạn học, mới phát hiện nhóm bên trong đang quét màn hình, mọi người đang thảo luận chuyến du lịch tốt nghiệp.
Uyển Tình kỳ quái, gửi thư tán gẫu cho Thiên Tuyết: du lịch tốt nghiệp gì?
Thiên Tuyết: bọn họ muốn đi du lịch. Yên tâm tốt lắm, không có chuyện gì của hai chúng ta, anh khẳng định sẽ không đồng ý.
Vừa nói xong, liền có người gửi Uyển Tình thư tán gẫu, Uyển Tình mở ra một chút, là Sở Thiệu.
Sở Thiệu: Cậu đi hay không đi? Chúng ta chuẩn bị đi Tây Tạng với Nội Mông Cổ, khả năng còn có thể ra nước ngoài.
Đinh Uyển Tình: không đi, không có thời gian.
Sở Thiệu: hả. Chúng ta qua vài ngày xuất phát, nếu đến lúc đó muốn đi liền nói cho tớ biết.
Đinh Uyển Tình: Được.
Sở Thiệu tiếp theo không để ý cô, lại chạy tới nhóm hàn huyên ——
Sở Thiệu: Mục Thiên Tuyết, sắp đến sinh nhật cậu rồi? Năm nay tổ chức như thế nào? Nếu cần, chúng tớ chờ cậu qua sinh nhật mới đi.
Mục Thiên Tuyết: Tớ năm nay không tổ chức sinh nhật, các cậu không cần quan tâm tớ.
Trương ××: không thể nào? Cậu năm nay là mười tám tuổi đi? Mười bảy tuổi làm lớn như vậy, mười tám tuổi còn không phải càng lớn hơn nữa?
Mục Thiên Tuyết: này cậu cũng không hiểu rồi! Tớ tự có suy tính của tớ, dù sao năm nay không làm, chỉ có người nhà bọn tớ ăn cơm, Khách khứa cũng đều ko có.
Lí ××: Quả nhiên không làm?! Đỗ Thiến ba cô ta âm điệu thấp như thế, sinh nhật 18 tuổi của cô ta đều làm cho cô ta làm to như vậy! Cậu cư nhiên không làm? Không biết còn tưởng rằng công ty nhà cậu đóng cửa rồi!
Mục Thiên Tuyết: vậy cậu hỏi một chút Đỗ Thiến qua xong sinh nhật mười tám tuổi tình huống gì?
Đỗ Thiến không luôn luôn giao tiếp với Thiên Tuyết đúng lúc này nói câu: Sau sinh nhât 18 tuổi, chính là yết giá bán ra mà! Hiện tại còn có người muốn đến cầu hôn, sớm biết thế ta liền lén lút qua.
Mọi người vừa nghe, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra, một đống thiên kim ŧıểυ thư cũng bắt đầu ai thán, từ mười tám tuổi trong nhà tổ chức yến hội, chính thức giới thiệu các cô cho nɠɵạı giới, hiện tại liền một đống người tới cửa chú ý nha!
Tán gẫu xong, một đống người mà bắt đầu hâm mộ Thiên Tuyết: Anh cậu là thật thương cậu nha! Không lấy cậu làm công cụ lợi ích! Mười tám tuổi không giới thiệu cậu ra ngoài, rõ ràng là cho cậu vài năm tự do nha! Rất hâm mộ! Tớ cũng muốn anh trai như vậy!
Đột nhiên, có người nói: Liễu Y Y đến rồi, Liễu Y Y cậu đi du lịch tốt nghiệp hay không?
Sở Thiệu: đừng hỏi cô ấy! Lão tử chịu cô áp bức ba năm, du lịch tốt nghiệp tuyệt đối không thể mang cô! Bằng không các cậu sẽ chờ nhặt xác cho tớ đi! Không, các cậu không thu được thi thể của tớ! Cô ấy khẳng định thừa dịp các cậu không chú ý, đẩy tớ xuống vách núi đen, đẩy mạnh dòng nước xiết, hoặc là dứt khoát phân tớ thành nhiều mảnh!!!!
Liễu Y Y:......
Sở Thiệu: cậu nhanh nhanh biến mất! Biến mất! Lập tức tuân lệnh, Liễu Y Y lui bước!
Liễu Y Y: tớ không đi.
Bên trong nhóm lặng im vài giây, Sở Thiệu lại nói: Liễu Y Y, cậu thật không biết mình nên xin lỗi tớ?
Liễu Y Y: xin lỗi cái gì?
Sở Thiệu: ba năm nay, chính cậu nói cậu đã đánh tớ bao nhiêu lần? Trước mặt các bạn cùng lớp, cậu nói xin lỗi không phải xong sao? Huống hồ, đây là trên mạng, cậu kêu cái a mèo a cẩu giúp cậu đánh chữ chúng tớ cũng không biết.
Liễu Y Y: đáng đời cậu!
Sở Thiệu: Cậu!!!!! Liễu Y Y!!!!!! Cậu thực quá đáng có biết hay không? Cậu nữ sinh như vậy, một chút chỗ tốt đều không có! Ba năm cùng học, ai gặp qua nói chuyện với cậu? Cậu quái gở cũng không nên quái gở thành bộ dạng như vậy! Mỗi ngày mặc quần áo bụi không lọt được, mang cái kính mắt xấu không thể xấu hơn, người xấu nhiều tác quái!
Liễu Y Y: Sở Thiệu! Cậu khốn khiếp!
Bên trong nhóm yên tĩnh ước chừng 1 phút, không có người nói chuyện.
Uyển Tình mở ra đánh chữ, đánh vài chữ, lại xóa đi, cuối cùng gửi cho Sở Thiệu thư tán gẫu: Cậu nói như vậy, Liễu Y Y sẽ rất buồn.
Sở Thiệu rất nhanh trả lời cô: Tớ còn buồn! Cậu không bị cô ấy đánh ba năm.
Uyển Tình nghĩ nghĩ, cúi đầu đánh chữ, đánh nửa ngày, lại xóa đi, cuối cùng nói: chúng ta không phải cô ấy, không biết trong lòng cô ấy nghĩ gì, nên phải cùng nhau hóa giải. Khả năng, cô ấy có nỗi khổ riêng.
Sở Thiệu: đánh tớ còn có nỗi khổ?
Nói xong, hắn lại vào trong nhóm mắng Liễu Y Y. Liễu Y Y luôn online, lại cũng không nói lại, hắn càng nháo càng hăng say, huyên náo đến mức mọi người nhất trí giúp đỡ Liễu Y Y, để hắn xin lỗi Liễu Y Y.
Lúc này, Thiên Tuyết gửi cho Uyển Tình thư tán gẫu: Sở Thiệu hôm nay không đúng, có phải uống rượu hay không?
Uyển Tình: tớ làm sao mà biết? Phỏng chừng là đang mượn rượu làm càn đi.
-
Khách sạn Lệ Tinh Hongkong.
Mục Thiên Dương tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đang suy nghĩ là ai liên tục gọi cho hắn năm cái điện thoại, đi đến trước bàn học, di động lại vang lên. Hắn vội vàng cầm lên vừa thấy, có loại cảm giác mãnh liệt là Uyển Tình, lại thấy được "Đinh Thải Nghiên đang gọi".
Hắn phiền chán hơi nhíu mi, không tình nguyện nghe: "A lô."
"Thiên Dương." Âm thanh Đinh Thải Nghiên ngọt ngào truyền đến, "Nghe nói anh đi Hongkong?"
"Ừ, làm sao vậy?" Mục Thiên Dương trong lòng bên trong mặc niệm ba lần"Đây là vị hôn thê", âm thanh rốt cục có chút ôn nhu, "Nhớ anh?"