"Anh biết là tốt rồi." Mục Thiên Thành nói, ánh mắt nhìn Văn Sâm có chút xin lỗi.
Mặt Văn Sâm tiếp tục vô cảm, cầm văn kiện ký xong rời khỏi.
Mục Thiên Thành: khó chịu chết em thôi! Sẽ chỉ ở trong lòng phàn nàn rít gào kì lạ!
Tháng nghỉ bốn ngày, 03 tháng một trở lại trường học. Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình ngày 2 trở lại trường, Uyển Tình liền ngoan ngoãn đi về.
Đi vào phòng ngủ, Thiên Tuyết ngồi ở trên giường, đang cầm một quyển ŧıểυ thuyết nhìn xem thích thú. Cô không nghĩ tới phòng ngủ sẽ có người, hoảng sợ.
Thiên Tuyết thấy cô đến, vui mừng nói: "Cậu đã đến rồi thì tốt, mình chờ đã lâu, chỉ sợ cậu không đến!" Nói xong liền từ bên trong ổ chăn đứng lên, lăn lông lốc rơi xuống giường.
"Có việc sao?" Uyển Tình hỏi.
"Có nha!" Thiên Tuyết ngồi lên ghế, vừa mang giày vừa nói, "Anh họ qua vài ngày phải đi, hôm nay ở nhà mở tiệc tiễn biệt, mình đến dẫn cậu đi."
"Tớ đi làm gì?"
"Hừ! Anh họ mình mua gối ôm cho cậu, mua táo, mua nón noel, cậu đi đưa hắn một chút đều không được?"
"...... Đi."
Vì thế Uyển Tình liền đi theo cô rồi, bất quá vừa nghĩ cẩn thận chỉ biết là ý tứ của Mục Thiên Dương.
Sau khi đến Mục gia, Ngô Nhã nghi hoặc hỏi: "Đây là......"
"Cậu ấy là Uyển Tình!" Thiên Tuyết nói, "Khi sinh nhật con đã...... A, còn là em của chị dâu!" Câu sau này, nói có hơi không tình nguyện.
Ngô Nhã này đã nghĩ tới. Tuy rằng tình hình ngay lúc đó bà không nhìn thấy, nhưng sớm nghe người ta nói, liền nhịn không được đánh giá Uyển Tình. Xem xong cũng không có gì hay mà phán xét, cái gì đều bình thường, bất quá thoạt nhìn thuận mắt hơn Thải Nghiên.
"Con......" Ngô Nhã nhìn Thiên Tuyết, "Các con gặp nhau ở đâu?"
"Con đi trường học lấy sách, ai biết gặp được cây ấy! Cậu ấy cư nhiên nhớ lầm thời gian trở lại trường học, mẹ nói hồ hay không?"
Uyển Tình:...... lý do của cậuthật cường đại!
Thiên Tuyết tiếp tục nói: "Sau đó con liền mang cậu ấy đi! Đêm giáng sinh ngày đó con và cậu ấy đi ra ngoài chơi, anh họ trả lại mua táo cho tụi con, cũng coi như có giao tình. Nói sau, cô cũng là thân thích mà!"
Thiên Tuyết liền mang Uyển Tình đến phòng mình: "Cậu muốn xem ŧıểυ thuyết hay là lên mạng?"
"Tớ ngồi một chút là được."
"Như vậy sao được? Cậu lên mạng đi!" Thiên Tuyết nói xong phải đi mở máy tính ra, "Cậu có tài khoản QQ không?"
"Không có."
"Mình tạo giúp cậu đi." Thiên Tuyết nói.
Uyển Tình ngồi một bên, tùy tay lục lọi lấy một quyển sách trên giá sách, là ŧıểυ thuyết ngôn tình. Cô thở dài: "Thiên Tuyết, sao cậu thích xem ŧıểυ thuyết như vậy?"
"Bởi vì đẹp mặt mà!" Thiên Tuyết bật cười, "Mình nói cho cậu biết, có ít ŧıểυ thuyết rất khôi hài!"
"Nhưng là đều phải thi vào trường cao đẳng, cậu cẩn thận thi không tốt." Uyển Tình nói xong cứng lại. Thi không tốt lại như thế nào? Con kẻ có tiền còn nhiều đường ra mà, cũng chỉ có học sinh nghèo bọn họ mới chỉ có một con đường.
"Ai, còn có lâu như vậy sao! Chờ tháng năm lại chuyên tâm không muộn."
".........." Cái này hoàn toàn là hai mặt quan niệm nha! Thiên Tuyết thật cường đại!
"Tốt lắm tốt lắm, mau tới."
Uyển Tình bước qua, bị cô đặt trên chỗ ngồi.
"Đây là cái gì?"
"QQ!" Thiên Tuyết nói, "Loại đồ này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời! Không sai biệt lắm với liên lạc di động thông minh, cậu dùng một chút liền rõ ràng, không rõ liền tra đi."
Uyển Tình 囧囧 liếc nhìn cô một cái: "Ừ." Kỳ thật khi nghỉ hè, cô đã muốn tìm hiểu trên máy tính Mục Thiên Dương qua, chỉ là vừa mới nhìn thấy không nhớ đến, dù sao đã muốn mấy tháng không gặp.
Thiên Tuyết giao máy tính cho cô, còn mình thì gặm ŧıểυ thuyết. Bất quá cô cũng không chơi như thế nào, nghiên cứu qua loa 2 phút, cũng không biết làm gì.
Khi Mục Thiên Thành đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy cô ngẩn người với máy tính. Thiên Tuyết nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, tiếp tục vùi đầu.
Mục Thiên Thành hỏi Uyển Tình: "Em ngẩn người với màn hình làm gì?"
Thiên Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu: "Mình không phải kêu cậu chơi QQ sao?"
Mục Thiên Thành khinh miệt nói: "QQ có cái gì hay? Anh dạy cho em đánh CS!"
"Anh không nên dạy hư Uyển Tình!"
"CS rèn luyện năng lực toàn diện!"
Uyển Tình sợ bọn họ ầm ỹ lên, vội vàng đánh gãy: "Em muốn nhìn trường học xem!"
"Trường học gì?" Mục Thiên Thành ân cần hỏi.
"Đại học. Nhìn trước một cái, trong lòng có cái mẫu."
Mục Thiên Thành nhịn không được vỗ vỗ tóc của cô: "Em thật sự là Thái thượng nhập vào, rất có tiền đồ! Ở đâu có thể so với con sâu gạo kia?"
Bị hắn nói làm sâu gạoThiên Tuyết tức giận bất bình: "Sâu gạo thì làm sao? Em là sâu gạo em kiêu ngạo, em vì quốc gia ——"
"Em vì quốc gia làm gì?" Mắt Mục Thiên Thành nhíu lại. Nguyên văn là cái gì? Ta là trạch nam ta kiêu ngạo, ta vì quốc gia lãng phí giấy! Ta là trạch nam ta xấu hổ, ta vì quốc gia lãng phí giấy! Lời nói này tà ác cỡ nào, cư nhiên bị cô sử dụng! Cô học được ở đâu?
Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, tự nhiên không dám nói, cô tốt xấu hay là thiên kim ŧıểυ thư đấy. Thấy tay hắn đặt trên đầu Uyển Tình, liền hét lớn một tiếng: "Anh làm gì? Tóc của cô cũng là anh có thể sờ?"
Mục Thiên Thành sửng sốt, vội vàng thu hồi: "Chị dâu nhỏ em sai rồi, em giúp chị nghiên cứu đại học!"
Thiên Tuyết cầm lấy sách đánh hắn, quát khẽ: "Không nên gọi bậy!"
Mục Thiên Thành lập tức ngậm miệng: Hiểu được!
Tra xét trường học trong chốc lát, nghe thấy âm thanh động cơ, Mục Thiên Thành cùng Thiên Tuyết đồng thời nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau đó Mục Thiên Thành nói: "Anh họ đã trở lại."
Thiên Tuyết bổ sung: "Khả năng Đinh Thải Nghiên cũng đến đây!" Cô xem Uyển Tình, "Cậu phải bình tĩnh!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, thực bình tĩnh.
Ba người dọn dẹp một chút xuống lầu, ngay lúc Mục lão gia tử chống gậy ở trong phòng khách đi xung quanh không mục đích. Bởi vì chuyện Mục Thiên Dương đã qua với Bất Dạ Thành, chuyện cũ đột nhiên nảy lên trong lòng, hắn liền nhớ đến bà Phó. Bắt đầu chỉ là muốn một lão bằng hữu, sau lại thuận miệng hỏi hai lão hữu, sau khi nghe ngóng mới biết được, họ kim kia hơn ba mươi năm trước đã chết. Cái chết này, về điểm này con người liền trở nên có hơi nhớ mong khác thường, có hơi rục rịch.
Kỳ thật, hắn thật sự không có ý tưởng gì, đã muốn biết A Hương làm sao vậy. Dù sao người sống cả đời, trải qua trằn trọc, rời khỏi quê hương vài thập niên, còn có thể nhìn thấy từng người lão hữu là cỡ nào không dễ dàng! Ân oán tình cừu to lớn nữa, đến lúc đó đều chỉ còn lại có cảm kích, cảm kích lão thiên gia hậu đãi, còn có thể gặp được bạn cũ khi còn trẻ.
Nhưng tin tức lão bà này hỏi thăm không được, cũng không biết như thế nào. Dù sao cũng là bằng hữu đời này hắn nhớ nhất, nếu còn sống, tất nhiên muốn gặp một lần, nói một cậu.
Ai, loại tâm tình này nói với bọn ŧıểυ bối, bọn họ cũng sẽ không hiểu được! Bọn họ trải qua quá ít, chỉ sợ còn tưởng rằng nhớ mong trong lòng hắn là tình yêu. Ai, người đã già, tình yêu gì cũng không đáng nhắc tới …….
Nghe được trên lầu truyền đến tiếng bước chân, biết là cái ŧıểυ bảo bối Thiên Tuyết kia xuống dưới, Mục lão gia ngẩng đầu, phút chốc sửng sốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Uyển Tình: "A Hương!"