Đúng vậy! Chính là tà mị khinh cuồng! Từ trước cô xem sách, không biết cái dạng gì nam nhân mới là tà mị khinh cuồng, nhìn cái này, cô hiểu được! Cái loại này tự cao tự đại, khí thế bá đa͙σ cuồng vọng, có thể chinh phục bất luận kẻ nào! Ngao ~ ŧıểυ tâm can của cô, bùm...... Bùm......
Nhưng mà! Hắn không thấy mình a!
Thiên Tuyết buồn bực nhìn sang bên cạnh, thấy Uyển Tình cúi đầu lấy di động chơi rắn tham ăn! Ngao ~~ vì sao chơi rắn tham ăn cũng có thể hấp dẫn nam nhân chú ý vậy! Cô muốn nói cho anh cô, nói Uyển Tình dụ dỗ dẫn nam nhân!
Nam nhân tà mị cuồng nhiệt đi đến bên cạnh Văn Sâm......
Thiên Tuyết viên mãn. Tốt thôi, không phải trực tiếp tìm Uyển Tình là tốt rồi, nói không chừng hắn tiếp cận Văn Sâm để hỏi thăm mình sao? Thiên Tuyết hì hì hi cười trộm.
Cô nghe không rõ lời nam nhân nói, chỉ thấy hắn cúi đầu thấp thật thấp, cơ hồ đụng tới mặt Văn Sâm. Mục Thiên Thành đột nhiên bước qua, ngăn cách bọn họ, đưa tay khoát lên vai Văn Sâm: "Cụng ly."
Văn Sâm cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp cụng ly với hắn, sau đó uống một ngụm, bỏ xuống, tiếp tục ipad*! (bản raw nó như thế mình cũng không hiểu ý tác giả lắm, bản gốc là 继续 ipad ai hiểu thì góp ý cho mình với nha)
Mục Thiên Thành khiêu khích nhìn nam nhân tà mị khinh cuồng một cái, nam nhân cười cười, càng thêm tà mị khinh cuồng rồi.
Thiên Tuyết nghi hoặc đầy não, đây là chuyện gì?
Kế tiếp, vài trai đẹp lại lần lượt đến đây, nhưng cũng chưa để ý qua cô và Uyển Tình, nhiệt tình của cô cũng chậm chậm phục hồi, ghé vào trên quầy bar chơi ếch giấy, hỏi Uyển Tình: "Kỳ thật quán bar cũng không có gì hay để chơi đúng không?"
"Vậy chúng ta trở về đi!" Uyển Tình chơi rắn tham ăn đều chơi đến mắt muốn rút gân!
Thiên Tuyết bất mãn liếc cô: "Nhiều trai đẹp như vậy cậu cũng không nhìn?!"
Uyển Tình không được tự nhiên nói: "Có cái gì đẹp mặt?" Cô cảm thấy, nếu như bị Mục Thiên Dương biết, cô nhất định phải chết!
Thiên Tuyết thở dài một tiếng, tiếp tục nhìn trai đẹp. Đột nhiên phát hiện ——"Vì sao chỉ có chúng ta là nữ?"
Uyển Tình sửng sốt, nhìn bốn phía một cái: "Đúng vậy? Vì sao......"
Mục Thiên Thành đột nhiên đứng lên, thì thào nói: "Không xong! Đi nhầm!"
"Gì?" Thiên Tuyết nhìn hắn.
"Không có việc gì!" Mục Thiên Thành lấy tiền ra tính tiền, lôi kéo cô đi ra ngoài, Uyển Tình vội vàng đuổi kịp.
"Văn Sâm, đi!"
Văn Sâm cất kỹ ipad, đuổi kịp bọn họ.
Đi ra quán bar, Mục Thiên Thành nói: "Em xem, quán bar chính là cái dạng này, không gì đáng chơi. Đi về thôi?"
"Không về!" Thiên Tuyết nói, "Hôm nay nghĩ lễ, em muốn chơi! Đi ktv suốt đêm!"
"Không được!" Uyển Tình vội vàng phủ quyết, "Ngày mai còn phải đi học!"
"Ngày mai anh mình đính hôn, mình đã xin phép!"
"Tớ lại không xin phép!"
"Vậy mình lập tức xin cho cậu." Thiên Tuyết nói xong lấy di động ra.
"Không cần không cần......" Uyển Tình ngăn cô lại, nói với Mục Thiên Thành, "Các người đi ktv đi, tôi mình ngồi xe trở về."
"Không được!" Thiên Tuyết cùng Mục Thiên Thành đồng thời mở miệng. Cô nếu xảy ra một chút gì ngoài ý muốn, bọn họ nhất định phải chết!
"Dù sao tôi không đi ktv, cũng không đi suốt đêm!" Uyển Tình kiên quyết nói.
Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên Thành: "Vậy chúng ta tiếp tục đi quán bar! Anh đổi một nơi khác! Nơi vừa rồi..... Sẽ không là quán bar trong truyền thuyết đồng tính luyến ái chứ?"
Cô cảm thấy suy đoán này rất đáng tin cậy!
"Khó trách tất cả đều là nam nhân, còn đều đẹp trai như vậy! Nghe nói đồng tính luyến ái đều rất tuấn tú! A! Anh họ, anh làm sao có thể đi vào trong đó, chẳng lẽ anh anh anh......" Cô chỉ vào Mục Thiên Thành, kinh ngạc có nói không ra lời.
Mặt Mục Thiên Thành phiền muộn đen lại: "Quán bar bình thường rất nguy hiểm! Hai người các em vừa đến, chính là dê tiến vào trong hang sói nha! Cho nên, anh chỉ có thể mang bọn em đi quán bar đồng tính nam, nơi đó rất an toàn, lại nam nhân háo sắc đều sẽ không đánh chủ ý lên các em!"
Thiên Tuyết bực bội vẻ mặt xanh xao, nhớ tới vừa rồi trong quán bar, một đống nam nhân lại đây, cả con mắt cũng chưa nhìn qua cô cùng Uyển Tình...... Tự tôn bị tổn thương!
"Anh họ......" Cô nhìn Mục Thiên Thành, "Vất vả anh và anh Văn! Chúng em càng an toàn, các anh lại càng nguy hiểm nha! Cái kia...... Anh theo đuổi hẳn là em gái của anh Văn, mà không phải anh Văn chứ?"
Mục Thiên Thành nhìn cô nửa ngày, lại nhìn thoáng qua người mặt không chút thay đổi, không nói được một lời Văn Sâm, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Không, được, sao?"
"Hả ——" Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc, nhìn hắn lại nhìn Văn Sâm...... Quá đả kích! Quá đả kích! Anh họ của cô đấu tranh anh dũng, mưa bom bão đạn, giết người như ngóe..... Là nam nhân bên trong nam nhân mà! Sao biến thành đồng tính luyến ái?!!!!
Uyển Tình cũng ngây người, nhìn nhìn Mục Thiên Thành và Văn Sâm, thông minh không nói lời nào.
Mục Thiên Thành phiền chán thở ra một hơi, đi nhanh về phía trước.
Thiên Tuyết chu miệng, đuổi kịp cước bộ của hắn.
Uyển Tình đuổi kịp Thiên Tuyết.
Văn Sâm do dự một lát, muốn trực tiếp lái xe về nhà sao, đột nhiên nhớ tới...... Chìa khóa xe không ở trên người hắn!
Dọc theo đường cái đi hơn mười phút, lối đi bộ đột nhiên trở nên vô cùng chật chội. Đưa mắt nhìn qua, hai bên đường có rất nhiều quán nhỏ, có bán hoa, bán bình xịt tuyết, bán đồ chơi, còn có bán táo.
Thiên Tuyết kéo Mục Thiên Thành một phen, đặt mông ngồi xuống ven đường.
"Vậy ngươi nhóm đợi chút." Mục Thiên Thành dáng người cao to loáng mọt cái đi đến trước quán nhỏ.
Uyển Tình và Văn Sâm cũng ngồi xuống.
Thiên Tuyết hỏi Văn Sâm: "Anh và anh họ em......"
"Không phải." Văn Sâm nói.
"Hả......" Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng quỷ dị là lại có lờ mờ thất vọng.
Rất nhanh, Mục Thiên Thành ôm bốn gói hàng đóng gói tinh mỹ lại đây: "Hồng nhạt, em và Uyển Tình! Màu lam, anh và Văn Sâm!"
"Bên trong còn không phải táo sao?" Thiên Tuyết nói.
"Để anh lấy hồng nhạt, anh nguyện tìm chết!" Mục Thiên Thành gầm nhẹ, "Chậc, không có màu đen, rất không biết buôn bán!"
Phân hồng nhạt đi rồi, hắn đưa màu lam cho Văn Sâm: "Cho ~"
Văn Sâm liếc hắn một cái, đưa tay tiếp nhận. Ngón tay hắn nhân cơ hội sờ nhẹ Cậu thật sự quá mất hứng!"
Uyển Tình đành phải im lặng.
Thiên Tuyết lại hỏi một bên Văn Sâm: "Anh Văn, anh có chủ ý gì?"
"Đều tự về nhà, anh còn có công việc chưa xong ——"
"Quên đi quên đi, không hỏi anh!" Thiên Tuyết vội vàng vẫy tay, muốn hỏi Mục Thiên Thành, phát hiện người đã không thấy. Hắn ngay cả đạn còn không sợ, cô đương nhiên không cần lo lắng, liền đang che mặt than thở.
Vài phút sau, có cái gì ở trên đầu, cô đưa tay kéo —— oa! Nón noel!
Ngẩng đầu, thấy Mục Thiên Thành cười nhìn hắn, trên tay bế một đống đồ.