Hứa Tiên ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn Bạch Tố Trinh ưu nhã cởi áo ngoài xuống, sau đó bình tĩnh lên giường.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hứa Tiên lắp bắp hỏi.
“Vợ chồng không phải là ngủ cùng nhau sao?” Bạch Tố Trinh nghiêm trang nói. Không biết tại sao thấy bộ dạng bối rối kia của Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh cảm thấy tâm tình rất là vui vẻ.
“Ngươi, ngươi, ngươi ngủ dưới đất đi. Ta sẽ tìm chăn gối cho.” Hứa Tiên chỉ vào Bạch Tố Trinh vội vàng nói.
“Tại sao ta phải ngủ dưới đất?” Bạch Tố Trinh tay chống cằm xinh đẹp nhàn nhạt hỏi.
“Ngươi, ngươi là nam nhân chứ sao. Ngươi ngủ trên đất, còn giường nhường lại cho ta.” Hứa Tiên cây ngay không sợ chết đứng tuyên bố lý do. Nhìn tư thế nửa nằm nửa ngồi ưu nhã trên giường của Bạch Tố Trinh, trong lòng Hứa Tiên co quắp. Mỹ nam đúng là mỹ nam, một tư thế tùy tiện cũng mị hoặc như vậy a.
“Nhưng mà, bây giờ ngươi là phu quân, ngươi là nam nhân đó.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh trần thuật một sự thật hiển nhiên, sau đó nằm xuống ngủ ở phía trong, “Ta buồn ngủ rồi.”
Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh thản nhiên ngủ thực hận đến mức nghiến răng. Tên khốn kiếp này! Cái tên nam yêu (ý nói yêu quái nam đó) chết tiệt này, một chút phong độ cũng không có. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình thật phải ngủ trên mặt đất cứng như vậy sao?
“Ta mà lại sợ ngươi sao chứ?” Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi nói thầm một câu, trong lòng ngang ngược, giống như giận dỗi xông lên, cởi áo ngoài, bò lên giường, sau đó nằm ở phía ngoài. Hứa Tiên biết rất rõ, cái tên xà yêu Bạch Tố Trinh chết tiệt này rất cao ngạo tuyệt đối sẽ không đụng vào nàng đâu. Cho nên liền ngã chổng vó thẳng cẳng ngủ luôn.
Bạch Tố Trinh vốn còn chút hăng hái khi nhìn bộ dạng quẫn bách của Hứa Tiên, nhưng không được bao lâu, người nằm ở bên cạnh đã phát ra tiếng hít thở đều đều, cứ như vậy ngủ thiếp đi rồi.
Bạch Tố Trinh một tay chống người lên, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Hứa Tiên, có chút kinh ngạc. Nàng cứ không đề phòng như vậy? Kể từ khi hắn biết nhận thức, hắn luôn cho rằng loài người là xảo trá nhất, vô sỉ nhất cũng có lòng đề phòng nhất. Nhưng mà, ở trên người nàng, dường như cũng không giống vậy….Nhớ tới thái độ của nàng đối với con cua nhỏ kia, trong lòng Bạch Tố Trinh nổi lên cảm giác kỳ quái. Nàng dường như cũng biết con cua nhỏ đó không phải là người phàm, nhưng thái độ vẫn thản nhiên như vậy. Chẳng lẽ nàng không sợ sao?
Hứa Tiên một đêm ngủ ngon, hôm sau rời giường, ŧıểυ Thanh đã chuẩn bị xong nước rửa mặt.
“Oa, ŧıểυ Thanh, ngươi thật đúng là một nha hoàn đạt tiêu chuẩn đó, ha ha.” Hứa Tiên rửa mặt, rung đùi đắc ý nói.
ŧıểυ Thanh chán nản, đang muốn nói gì, thì Hứa Tiên bỏ lại một câu: “Cám ơn.”
Nói xong, liền chuồn mất. Để lại ŧıểυ Thanh ngây ngốc chết đứng tại chỗ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau câu nói ‘cảm ơn’ của Hứa Tiên.
Không thể không nói, điểm tâm rất hợp khẩu vị của Hứa Tiên. Buổi sáng Hứa Tiên không thích húp cháo, chỉ thích ăn mì, hoặc là sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao. Buổi sáng hôm nay là sữa đậu nành và bánh quẩy, có vẻ là do ŧıểυ Thanh đi ra ngoài mua về. Dọn dẹp xong, Hứa Tiên chuẩn bị ra ngoài. Lại thấy Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh cũng đứng phía sau.
“Sao thế? Các ngươi cũng muốn ra ngoài?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi.
“Ngươi vẫn muốn đi Khánh Dư Đường? Có muốn tự mình mở một tiệm thuốc hay không?” Giọng Bạch Tố Trinh trong vắt, nghe rất êm tai.
“Trước mắt không có suy nghĩ này.” Hứa Tiên nhún vai, “Ta không có tên tuổi, người nào dám tìm ta xem bệnh? Hơn nữa cũng không có tiền. Lại nói dưới bóng cây đại thụ chỗ nào cũng mát, làm việc ở chỗ Vương viên nɠɵạı kia cũng không tồi.”
“Đồ yêu quái không ….. Ách, đồ nha hoàn không có hiểu biết!” Hứa Tiên thiếu chút nữa nói lỡ miệng, ánh mắt khinh bỉ nhìn ŧıểυ Thanh, không nói thêm gì nữa, mở cửa muốn đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, đã thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm bên cạnh. Nghe thấy tiếng mở cửa, thân ảnh nho nhỏ kia lập tức đứng lên, mừng rỡ nhìn Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh đứng ở cửa, khẽ híp mắt, nhìn bóng lưng Hứa Tiên có chút trầm tư. Lời nói vừa rồi của Hứa Tiên…, hắn có nghe thấy rõ ràng, cho dù Hứa Tiên lập tức sửa lại. Còn ŧıểυ Thanh thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghi hoặc nhìn đứa trẻ ngoài cửa.
“Oa, ŧıểυ đệ đệ.” Hứa Tiên nhìn đứa bé đứng ở cửa, kia không phải là ŧıểυ chính thái đáng yêu oẳn tù tì chỉ biết ra kéo sao?
“Tỷ tỷ.” ŧıểυ chính thái cao hứng nhảy hai ba bước chạy tới, Hứa Tiên khẽ khom người, đầu nó đã vùi vào trong ngực Hứa Tiên.
“Suỵt, ở bên ngoài không thể gọi tỷ là tỷ tỷ, gọi là ca ca, có biết không?” Hứa Tiên tuyệt không kinh ngạc khi thấy thằng nhỏ biết được thân phận của nàng. ŧıểυ chính thái này e rằng cũng giống Bạch Tố Trinh, không phải người phàm.
“Tại sao vậy?” ŧıểυ chính thái chớp chớp đôi mắt to tròn như quả nho, lấy làm khó hiểu hỏi.
“Bởi vì bây giờ tỷ đang diễn một vở kịch, sắm vai nam. Chờ vở kịch kết thúc mới có thể khôi phục bộ dạng như cũ. Nếu trong lúc diễn có ai biết được thân phận của tỷ thì sẽ có phiền toái lớn đó.” Hứa Tiên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của ŧıểυ chính thái dụ dỗ.
“A, đệ, đệ mới vừa rồi không phải gọi huynh là tỷ tỷ. Huynh nghe lầm rồi, đệ gọi chính là ca ca, ca ca nha.” ŧıểυ chính thái vừa nghe liền kinh hãi, vội vàng sửa lại.
Hứa Tiên cười, nắm tay thằng bé hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tới đây rồi? Đã ăn điểm tâm chưa?”
“Còn chưa ăn.” ŧıểυ chính thái có chút ngại ngùng lắc đầu, “Đệ, đệ nhớ ca ca, nhưng lại sợ sẽ gây phiền toái cho huynh, nên mới đợi ở chỗ này.”
Hứa Tiên nghe vậy đau lòng, thật là đứa trẻ hiểu chuyện.
“Đi, ca ca mời đệ ăn bánh bao nhân thịt.” Hứa Tiên kéo tay ŧıểυ chính thái liền muốn rời đi.
“Khụ!” Phía sau ŧıểυ Thanh giả bộ ho một tiếng, hai người bọn họ bị Hứa Tiên bỏ quên lâu như vậy, khiến cho hắn rất là khó chịu.
ŧıểυ chính thái và Hứa Tiên cùng quay đầu lại, sau khi thấy rõ ràng người đứng ở cửa, sắc mặt thằng bé đột nhiên thay đổi, sợ sệt núp người ra phía sau Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhìn theo ánh mắt thằng nhỏ, thấy vẻ mặt băng sơn không đổi của Bạch Tố Trinh, lại cảm nhận được tay ŧıểυ chính thái siết chặt góc áo của nàng. Lập tức hiểu được thằng bé này là sợ Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên bất mãn trừng mắt lườm Bạch Tố Trinh, xoay người nắm tay ŧıểυ chính thái, dịu dàng nói: “Đi, chúng ta đi ăn bánh bao nhân thịt đi.”
“A! Vâng!” ŧıểυ chính thái vui mừng hoan hô, nhảy cà tưng đi theo bên cạnh Hứa Tiên.
Hai người đã đi xa, song Bạch Tố Trinh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của bọn họ.
“Đại ca?” ŧıểυ Thanh nghi hoặc gọi.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh nâng bước, đi theo. ŧıểυ Thanh gãi gãi đầu, cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, những vẫn đi cùng.
Lúc này, Hứa Tiên đã mua cho ŧıểυ chính thái hai cái bánh bao, thằng nhỏ ăn rất khoái trá, lẩm bẩm không rõ: “Ăn thật ngon nha, đại ca ca, lần đầu tiên đệ được ăn đồ ăn ngon như vậy đấy.”
“Từ từ ăn thôi, không đủ thì lại mua nữa.” Hứa Tiên nhìn hai bên má của ŧıểυ chính thái phồng lên, buồn cười, bộ dáng này, thật giống như chuột hamster (*) nha, thật là đáng yêu.
“Vậy có được không?” ŧıểυ chính thái mở đôi mắt to sáng long lanh nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên gật đầu: “Dĩ nhiên là được. Nếu đệ muốn ăn, mỗi ngày ta đều mua cho đệ.”
ŧıểυ chính thái nghe xong, miệng nhếch lên, như cảm động sắp muốn khóc.
“Ai nha, đừng khóc, đừng khóc mà.” Hứa Tiên khẩn trương, vội vàng dỗ thằng bé, hôm nay nàng không mang dù, cũng không muốn Lâm Thành ngập nước đâu.
“Ca ca, huynh thật tốt.” ŧıểυ chính thái nghẹn ngào.
“Ăn xong bánh bao đệ phải ngoan ngoãn chơi một mình nha, ca ca phải đi làm. Đi làm mới có tiền, có tiền rồi mới có thể mua đồ ăn, biết không?” Hứa Tiên yêu thương xoa xoa đầu ŧıểυ chính thái dặn dò.
“Biết rồi ca ca. Đệ sẽ ngoan mà.” ŧıểυ chính thái dùng sức gật đầu.
Sau khi chia tay ŧıểυ chính thái, Hứa Tiên đến Khánh Dư Đường.
“Hmm, thật muốn thấy vẻ mặt của Hứa Tiên sau khi biết nó không phải là người quá đi.” ŧıểυ Thanh nhìn thấy Hứa Tiên đối với con cua nhỏ kia dịu dàng như vậy, có chút hả hê nói.
“Nàng đã sớm biết.” Một câu nhàn nhạt của Bạch Tố Trinh khiến cho sắc mặt ŧıểυ Thanh đại biến.
“Cái gì? Đại ca, nàng biết? Nàng lại không sợ? Nàng còn, còn dám sờ đầu con cua nhỏ kia?” Tiêu Thanh giật mình la lên, bộ dạng không thể tin được.
Bạch Tố Trinh nhìn ŧıểυ chính thái ở phía xa xa đang gặm bánh bao không nói một lời.
ŧıểυ Thanh còn đang lẩm bẩm tự hỏi tự đáp: “Không thể nào, không thể nào, làm sao có thể như vậy.”
Hứa Tiên ở Khánh Dư Đường đang bận rộn đến bể đầu sứt trán, thì Hứa Kiều Dung đến tìm nàng. Mang cho nàng một tin tức tốt, bảo là nàng ấy cùng Lý Công Phủ sắp thành thân rồi!
“Thật tốt quá, tỷ tỷ. Chúc mừng tỷ.” Hứa Tiên rất là cao hứng, “Đến lúc đó đệ nhất định sẽ tặng một món quà thật lớn.”
“Tối nay về ăn cơm đi, nhớ gọi cả đệ muội nữa.” Cả người Hứa Kiều Dung toát ra vẻ thái rạng rỡ.
“Dạ dạ, chắc chắn rồi.” Hứa Tiên dùng sức gật đầu, vui vẻ đồng ý. Lý Công Phủ giống như Hứa Kiều Dung, đều không có cha mẹ, nên dĩ nhiên cũng sẽ không chú trọng quá nhiều. Nhưng trái lại Hứa Tiên lại cảm thấy chuyện này rất tốt. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, luôn vô cùng rắc rối.
Hứa Kiều Dung dặn dò thêm một chút, rồi mới rời đi, nàng không muốn làm chậm trễ công việc của Hứa Tiên.
Lúc xế chiều, Hứa Tiên xin phép Vương viên nɠɵạı về trước. Đầu tiên đi đến Bạch phủ gọi Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh, rồi trên đường mua mấy cân thịt bò ở hàng quen rồi mới chuẩn bị về nhà.
ŧıểυ Thanh nhìn Hứa Tiên rung đùi đắc ý đi phía trước, lên tiếng cắt ngang: “Có cái gì mà cao hứng, không phải chỉ là thành thân thôi sao?” Theo hắn thấy, thành thân cũng không có gì đáng phải cao hứng. Đại ca cùng Hứa Tiên thành thân cũng đâu có cảm giác gì đặc biệt. Hơn nữa nghĩ tới tỷ tỷ Hứa Tiên luôn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn bọn hắn, ŧıểυ Thanh đã cảm thấy rất không thoải mái rồi.
Hứa Tiên ngâm nga một giai điệu không tên, đi ở phía trước, nghĩ xem mình sẽ tặng lễ vật gì mừng hôn lễ của Hứa Kiều Dung thì ổn. Hiện tại mình không có tiền, nên không mua được cái gì tốt. Cũng không hề nghĩ tới việc hỏi Bạch Tố Trinh. Tặng cái gì tốt đây? Hứa Tiên suy tư, nếu không thì lên núi đào dược liệu, bây giờ trên núi đều còn nguyên két nguyên vị (hoang sơ nguyên thủy), có lẽ mình có thể đào được một ít nhân sâm lâu năm bán lấy chút tiền cũng nên. Nghĩ tới đây, Hứa Tiên lại than thở, mình cũng là người xuyên qua, nhưng sao chưa thấy người xuyên qua nào thảm như mình vậy? Về phần đa͙σ chút thơ văn thi từ ca phú hoặc là tác phẩm nổi tiếng bán lấy tiền, Hứa Tiên cũng không có nghĩ đến. Nếu nàng đa͙σ văn kiếm tiền, như vậy sẽ thật sự hủy hoại người có tài mất. Không phải của mình thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình. Mà đa͙σ văn thì trong lòng cũng sẽ thấp thỏm không yên. Còn việc phát minh ra cái gì, như kiểu xà phòng thơm hay xà phòng bán lấy tiền thì càng vớ vẩn rồi, một là mình không biết làm, hai là không có tiền vốn! Thi khoa cử thì càng dẹp, khoa cử thời này khác hoàn toàn với việc giáo dục ở hiện đại. Nhìn những thể văn tự kia Hứa Tiên đã đau cả đầu rồi, đọc thôi cũng khó, chứ đừng nói viết.
Bi kịch cho một nhân sĩ xuyên không a….Hứa Tiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Trong lúc Hứa Tiên đang cảm thán, thì phía sau truyền đến một trận huyên náo ầm ĩ.
“Hai vị ŧıểυ nương tử, chớ đi a, không bằng theo tại hạ, cùng uống một chén nào?” Một giọng nam lỗ mãng đầy hèn mọn.
“Cút ngay!” Đây là giọng ŧıểυ Thanh giận dữ.
Hứa Tiên đang trong mạch suy nghĩ bị kéo về thực tại, quay đầu lại nhìn. Bạch Tố Trinh vẻ mặt lạnh lẽo, dung nhan tuyệt mỹ giống như được phủ lên một tầng băng sương, chẳng qua bộ dáng như vậy càng làm người ta ngứa ngáy trong lòng. Còn ŧıểυ Thanh thì nhíu mày, hung ác nhìn một tên nam tử áo hoa đang chắn trước mặt bọn họ. Tình huống gì đây? A nha, đúng rồi, Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh bây giờ là bộ dạng mỹ nữ mà, vậy thì tình huống lúc này là hai người đang bị đùa giỡn rồi!
Phụt ha ha ha, Hứa Tiên trong lòng nghĩ rất không phúc hậu liền cười đến nghiêng ngả. Nam nhân lại bị nam nhân đùa giỡn a….
“Hai vị ŧıểυ nương tử, không phải là tại hạ khoác lác đâu, gia sản của tại hạ rất nhiều, chỉ cần hai vị ŧıểυ nương tử đi theo tại hạ….” Nam tử áo hoa vẫn đang lải nhải, nhìn hai vị đại mỹ nhân nhân trước mắt này con ngươi thiếu chút nữa rớt ra. Khi nào thì ở đây lại xuất hiện hai mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, tại sao hắn một chút cũng không biết thế?
Ánh mắt Bạch Tố Trinh càng ngày càng lạnh, ŧıểυ Thanh thì càng tức giận định ra tay rồi.
Song đúng lúc đó, ‘ba’ một tiếng, nam tử áo hoa mắt trắng trợn ngược, cả người chậm rãi ngã xuống. Đằng sau hắn là Hứa Tiên đang tung tung viên gạch trong tay.
Bạch Tố Trinh ngẩn ra, còn ŧıểυ Thanh thì kinh ngạc há hốc mồm.
Hứa Tiên rất bình tĩnh vứt cục gạch đi, phủi phủi bụi trên tay, liếc mắt nhìn tên nam nhân nằm chổng vó trên mặt đất, hừ nhẹ một câu: “Muốn chết sao, đám cướp nữ nhân của ta.” Hứa Tiên luôn bao che khuyết điểm, từ xưa đến nay vẫn vậy. Khinh thường nhìn nam nhân bất tỉnh trên mặt đất, đưa chân đá đá. Bây giờ Bạch Tố Trinh dù sao cũng là “nương tử” của mình, lại dám không coi mình ra gì đi đào góc tường, thật muốn nện thêm mấy cục gạch nữa.
“Đi thôi.” Hứa Tiên tiêu sái xoay người, đi ở phía trước, không thèm nhìn tên nam nhân bất tỉnh trên mặt đất kia thêm một cái..
“Ngươi, ngươi, ngươi….” ŧıểυ Thanh không biết nên nói gì cho phải, trong lòng vô cùng phức tạp. Mới vừa rồi bọn họ lại được con người cứu? Được cái tên Hứa Tiên yếu đuối này cứu? Hơn nữa còn dùng thủ đoạn bạo lực như vậy? …..
Bạch Tố Trinh nhìn bóng lưng Hứa Tiên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Chậm rãi đi theo sau.