Hứa Tiên lệ rơi đầy mặt rồi, con mẹ nó, ngươi là báo thù hay báo ơn đây?
“Ngươi báo ơn như vậy sao? Cầm kiếm chĩa vào cổ ân nhân?” Tay Hứa Tiên cũng run lẩy bẩy rồi.
“Ta muốn báo ơn.” Bạch Tố Trinh lời ít ý nhiều mà bảo kiếm trên tay cũng không chịu rời đi.
“Có gì thì từ từ nói, trước tiên bỏ kiếm ra biết không?” Hứa Tiên muốn tuôn nước mắt rồi a.
“Ngươi muốn cái gì?” Bạch Tố Trinh hỏi.
“Cắt, những thứ ta muốn thì ngươi có làm nổi đâu. Nếu không ngươi lấy thân báo đáp đi?” Hứa Tiên tức đến đầu óc ngu luôn, trực tiếp nói một câu như vậy.
“Được.” Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi đáp một tiếng. (TNN: và thế là tỷ đã xong =]] một phút lầm lỡ làm nên lịch sử)
‘Két’, cằm Hứa Tiên thiếu chút nữa trật khớp. Mà ŧıểυ Thanh thì há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Bạch Tố Trinh.
“Cái kia, ta nói chơi thôi mà, ha hả.” Hứa Tiên vươn ra hai ngón tay kẹp lấy cây kiếm đang chĩa vào cổ mình, muốn dời bảo kiếm đi.
“Ta cũng không nói đùa.” giọng Bạch Tố Trinh rất cứng rắn, rất lạnh.
“Nhưng ta là nam nhân mà, ha hả. Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp đâu.” Hứa Tiên lúc này khóc không ra nước mắt, mới vừa rồi đầu óc mơ mơ màng màng thế nào mà lại nói ra lời như vậy chứ. Lỡ lời rồi, lỡ lời rồi.
“Ngươi là nữ nhân.” giọng Bạch Tố Trinh không còn nghi ngờ gì nữa.
Khóe miệng Hứa Tiên co giật rồi, đúng nha, đối phương là yêu quái pháp lực cao thâm mà, chỉ sợ đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình rồi.
Nắng chiều ngả về tây, ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng lên cảnh vật xung quanh, như mộng như ảo.
Mà trên đường vắng lặng lại phát sinh một màn như vậy.
“Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ơn, chọn đi, gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng phiêu dật cầm kiếm chĩa về phía cổ nàng, mặt không chút thay đổi lạnh giọng hỏi.
“A!” Hứa Tiên hóa đá, ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỹ nam không chút thay đổi trước mắt, trong lòng một lần nữa muốn ói, đây là thái độ báo ơn đặc biệt của ngươi sao?
“Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng máy móc nhắc lại.
“Ngươi không thấy được thân phận bây giờ của ta là nam nhân sao? Là nam nhân đó! Phải gả thì cũng là ngươi gả!” Hứa Tiên giận dữ, rống to.
“Được.” Một chữ ngắn gọn, từ trong miệng Bạch Tố Trinh nhàn nhạt phun ra.
Nước mắt Hứa Tiên lần nữa muốn chảy dài T_T, nàng bỗng nhiên có cảm giác tự mình cầm đá đập chân mình. Chuyện làm sao lại biến thành như vậy rồi? Rốt cuộc làm sao lại biến thành như vậy?
ŧıểυ Thanh lúc này đầu óc trống rỗng, đờ đẫn đứng đó làm nền.
“Lúc nào thành thân?” Bạch Tố Trinh không quanh co nói thẳng.
Hứa Tiên trầm mặc, Bạch Tố Trinh cũng không thúc dục, chỉ đứng ở bên cạnh nàng.
“Cái kia, Bạch, Bạch huynh này, ta có thế chọn con đường thứ ba không? Ta không muốn gả, à, không, ta không muốn kết hôn mà cũng không muốn chết.” Hứa Tiên dè dặt yếu ớt hỏi.
“Có thể.” Giọng nói của Bạch Tố Trinh trong trẻo lạnh lùng không có trầm bổng.
Hứa Tiên mừng rỡ: “Là cái gì thế?”
“Sống không bằng chết.” Bạch Tố Trinh liếc mắt lườm Hứa Tiên, phun ra mấy chữ. (TNN: hahaha ta thích câu này =]])
Hứa Tiên rơi lệ, quả nhiên, tên bạch xà này cũng không phải dễ đuổi như vậy.
Hứa Tiên trầm mặc rồi, Bạch Tố Trinh cũng rất kiên nhẫn, vẻ mặt bình tĩnh như cũ đứng ở bên cạnh đợi nàng. ŧıểυ Thanh thì vẫn như đang đi vào cõi thần tiên.
“Kia. . . . . . Ngươi nói, ngươi muốn gả cho ta, vậy ngươi phải giả trang thành nữ nhân đó. . . . . .” Hứa Tiên cẩn thận nhận định chính xác rồi nói.
Bạch Tố Trinh mặt không đổi sắc nhàn nhạt gật đầu.
Trong lòng Hứa Tiên chợt mừng thầm. A ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ta xem ngươi giả trang thành nữ nhân nũng nịu một chút cũng không tồi!
“Nhưng mà, hiện giờ ta không có tiền cũng không có nhà, hình như còn chưa đủ điều kiện thành thân đâu.” Hứa Tiên đặt ra vài cái vấn đề.
“Cái này không cần ngươi quan tâm.” Bạch Tố Trinh vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng không để ý) trả lời một câu.
“À.” Hứa Tiên ở trong lòng xoay chuyển trăm hồi, tự nhủ xem có biện pháp nào để Bạch Tố Trinh thay đổi chủ ý hay không. Nhưng mà đụng phải gương mặt tuấn tú lạnh như băng kia của Bạch Tố Trinh, thì Hứa Tiên liền uể oải rồi.
“Ngày mai, ta sẽ tới cửa thăm hỏi. Sau đó, thành thân.” Bạch Tố Trinh nói đơn giản.
Hứa Tiên chết lặng.
“Bạch phủ phố Song Trà.” Bạch Tố Trinh bỏ lại câu cuối cùng, rồi nhanh chóng rời đi. ŧıểυ Thanh cũng vội vàng đi theo.
“Đại ca, huynh làm sao, làm sao lại……” Có quyết định hoang đường như vậy? Trên đường, ŧıểυ Thanh lo lắng hỏi, chẳng qua nửa câu sau cũng không dám nói ra.
Bạch Tố Trinh dừng bước, thản nhiên nói: “Thú vị mà thôi.”
ŧıểυ Thanh rơi lệ, đại ca, huynh cảm thấy thú vị, nhưng đệ lại không thấy vậy đâu. Mặc dù đệ cũng từng biến thành nữ nhân dụ dỗ huynh, nhưng lại bị huynh tìm đánh khắp nơi khiến sau này đệ thành ra có bóng ma tâm lý đối với việc biến thành nữ nhân đó nha.
Hứa Tiên đảo cặp mắt trắng dã, vô lực đi về nhà. Xem ra cuộc sống sau này sẽ không bình yên nữa rồi. Nhưng mà, để hai kẻ Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh kia giả trang thành nữ khẳng định sẽ rất sảng khoái. Ai khiến các ngươi cứ bám lấy ta, sau này cũng chỉ có thể tự chịu đựng mà thôi. Có điều, làm sao giải thích cho Hứa Kiều Dung đây? Hứa Tiên sờ cằm, nghĩ rồi lại nghĩ, chả mấy chốc đã sắp về đến nhà, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác. Bạch Tố Trinh, hừ hừ, ngươi dám chĩa kiếm vào người ta, vậy thì hãy chuẩn bị nghênh đón cuộc phục thù của ta đi. (TNN: có mùi vị âm mưu à nha *hắc hắc*)
Về đến nhà, lấy đùi gà ra cùng Hứa Kiều Dung cơm nước xong xuôi, Hứa Tiên giúp Hứa Kiều Dung rửa chén đĩa, sau đó làm bộ như muốn nói lại thôi.
“Hán Văn này, có chuyện gì sao? Có tâm sự hay là ở Khánh Dư Đường có chuyện gì rồi?” Hứa Kiều Dung thấy bộ dạng Hứa Tiên đứng ngồi không yên, liền ân cần hỏi han.
“Tỷ, muội có việc muốn nói với tỷ…” Hứa Tiên kề sát vào lỗ tai Hứa Kiều Dung nói thầm.
“Cái gì?! Như vậy sao được, muội là nữ nhân đấy.” Hứa Kiều Dung nghe xong lời của Hứa Tiên thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Trước tiên tỷ hãy nghe muội nói đã.” Hứa Tiên thì thầm một hồi, sắc mặt Hứa Kiều Dung cũng từ từ chuyển biến. Mới bắt đầu có cau mày rồi dần dần giãn ra, cuối cùng lại là khuôn mặt đồng tình.
“Lại có nữ tử đáng thương như vậy sao?” Hứa Kiều Dung than thở, “Không thể tưởng tượng được…..”
“Đúng vậy a, may mắn là nàng gặp được ta.” Hứa Tiên than thở
“Ai…Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi.” Hứa Kiều Dung vẫn thở dài, “Chỉ là, chuyện này coi như tạm vậy đã, sau này hai người tách ra, không cho phép nàng làm chậm trễ muội.”
“Đương nhiên rồi. Tỷ yên tâm đi.” Hứa Tiên vỗ ngực đảm bảo.
“Ngày mai nàng sẽ tới à, sao lại gấp như vậy? Hơn nữa cũng không cần chúng ta tới cửa cầu hôn sao?” Hứa Kiều Dung vẫn còn có chút khúc mắc.
“Không có biệp pháp a, nàng ấy vội quá mà. Tỷ nên thông cảm, hoàn cảnh nàng như vậy, có người cưới cho đã là không tệ rồi. Cũng không thích hợp làm hôn lễ long trọng đâu a.” Vẻ mặt Hứa Tiên rất là bất đắc dĩ.
“Đành vậy. Thôi được rồi, được rồi.” Hứa Kiều Dung miễn cưỡng đáp ứng, “Nhưng mà, nói sao cũng không phải chúng ta ham tiền của nàng. Chúng ta chỉ là thấy nàng đáng thương, nên giúp đỡ nàng mà thôi.”
“Dạ dạ.” Hứa Tiên cười âm hiểm, “Tỷ ngày mai nhờ người đi Khánh Dư Đường xin phép nghỉ một tiếng giúp muội nha.”
“Được.” Hứa Kiều Dung đồng ý đáp ứng.
Ngay hôm sau, Bạch Tố Trinh đã mang theo ŧıểυ Thanh tới cửa bái phỏng.
Hứa Kiều Dung mở cửa thấy hai người trước mặt, liền trố to hai mắt ra nhìn.
Thật đúng là giai nhân tuyệt sắc a!
Nữ tử áo trắng, xuất trần phiêu dật, dưới đôi mày xinh đẹp là đôi mắt mĩ lệ. Mà nữ tử áo xanh lại khiến cho người ta có một cảm giác linh động hoạt bát. Hai người đứng ở đó, bảo người ta làm sao rời được tầm mắt đây.
Nhưng mà, nữ tử tuyệt sắc như vậy, lại là. . . . . .
Hứa Kiều Dung nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn hai người thoáng cái liền tràn đầy vẻ đồng tình. (TNN: haha ta nghi Tiên tỷ lắm =]] k biết tỷ đầu độc bà chị kiểu gì đây =]])
Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh thấy ánh mắt của Hứa Kiều Dung, đều có chút hoài nghi. Nữ tử này, hẳn là tỷ tỷ của Hứa Tiên, nhưng sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn bọn họ chứ?
“Vị đại tỷ này, chúng ta tìm Hứa Tiên.” ŧıểυ Thanh mở miệng, giọng nói vậy mà cũng thật là dễ nghe.
“A nha, mau vào đi. Hán Văn đang chờ hai người đó.” Hứa Kiều Dung vội vàng dẫn hai người đi vào.
Trong nhà, Hứa Tiên đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, uống trà. Thấy hai người tới, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Bạch cô nương, Thanh cô nương đã tới rồi.”
ŧıểυ Thanh đối với việc nam giả nữ dường như rất bài xích, nhưng vừa thấy bộ dáng thản nhiên của Bạch Tố Trinh bên cạnh, cũng dần khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Ba người nói chuyện rất thuận lợi, chính là quay chung quanh vấn đề lúc nào thành thân. Việc thành thân định là sẽ vào ba ngày sau. Giản lược hết thảy, mà việc Hứa Tiên sau khi thành thân phải đến ở Bạch phủ cũng nói xong một lượt. Chẳng qua ánh mắt Hứa Kiều Dung nhìn về phía Bạch Tố Trinh khiến cho Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh không thể nào giải thích được, cũng thấy không thoải mái.
“Ai, Bạch cô nương, cô cũng đừng nghĩ không thông. Thân thể là do cha mẹ ban cho……Ta nghĩ cha mẹ cô cũng không ngờ tới sẽ như vậy. Đừng quá đau khổ nha, cho dù, cho dù sau này không thể có con, nhưng vẫn có thể có một cuộc sống đơn giản hạnh phúc mà.” Lúc tiễn hai người ra tới cửa Hứa Kiều Dung đột nhiên nói một câu như vậy, khiến đầu óc Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh cùng đờ đẫn một lượt.
Hứa Tiên nhìn một màn này, trong lòng đã muốn cười đến chết đi rồi.
“Hán Văn à, đệ đi tiễn Bạch cô nương đi. Sắp thành người một nhà rồi, đừng xa lạ như vậy.” Hứa Kiều Dung để Hứa Tiên đi tiễn hai người, Hứa Tiên gật đầu đáp ứng.
Đi trên đường, Hứa Tiên thỉnh thoảng cười trộm, khiến trong lòng Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh càng thêm nghi ngờ. Khóe mắt Hứa Tiên nghiêng nghiêng liếc nhìn hai người, càng đắc ý muốn điên rồi, đừng mơ ta nói cho các ngươi biết, còn lâu ta mới nói cho các ngươi biết.
“Này, Hứa, Hứa công tử à.” ŧıểυ Thanh suy nghĩ một chút, đành gọi như vậy, “Ánh mắt của tỷ tỷ ngươi nhìn chúng ta có chút kỳ quái, ngươi rốt cuộc nói cái gì với nàng ấy vậy?”
Hứa Tiên liếc mắt nhìn nhìn cái vẻ mặt không có biểu cảm gì của Bạch Tố Trinh, ho khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Phải biết rằng, đột nhiên có nữ nhân chạy đến muốn cùng ta thành thân, thì tỷ tỷ ta tất nhiên sẽ có hoài nghi, cũng sẽ không chịu đáp ứng. Cho nên ta liền thêu dệt cho các ngươi một thân thế thật cảm động.”
“A? Thân thế gì vậy?” ŧıểυ Thanh vừa nghe lập tức tò mò hỏi.
“Nói ŧıểυ thư nhà ngươi vốn là thiên kim giàu có, nhưng vì có chút nguyên nhân khó nói, mà bị đuổi ra khỏi nhà. Chỉ đưa cho các ngươi một ít tiền, để các ngươi tự sinh tự diệt. Hơn nữa nếu không tìm được người thành thân, thì ŧıểυ thư nhà các ngươi sẽ khó có thể đối mặt với lời đồn đại của người đời. Phải biết rằng, miệng lưỡi thế nhân luôn giết người không thấy máu nha.” Hứa Tiên nghiêm trang nói.
“À” Trong nháy mắt ŧıểυ Thanh cảm thấy lời này dường như cũng không có cái gì không đúng. Khó trách Hứa Kiều Dung lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy đồng cảm như vậy.
“Vậy cái nguyên nhân khó nói kia là cái gì?” Bạch Tố Trinh bắt được điểm mấu chốt.
“Ngươi là thạch nữ [1].” Hứa Tiên rất bình tĩnh đáp lại một câu như vậy.
[1] Chỉ những bạn nữ có bộ phận sinh dục bị dị dạng không thể sinh con. (TNN: ôi mẹ ơi tỷ quá độc hahahaha)
Bạch Tố Trinh dừng bước, âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Tiên. Còn ŧıểυ Thanh thì lại mụ mị không hiểu, thạch nữ, thạch nữ là cái gì a?
Hứa Tiên vỗ ngực một cái: “Ta bây giờ là ân nhân của ngươi nha, ngươi phải nhớ kỹ, là ân nhân đó. Còn là phu quân tương lai nữa, cô gái nhỏ à, cười cho gia một cái xem nào.”
Bạch Tố Trinh cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, nhìn điệu bộ cợt nhả kia của Hứa Tiên, thì vẻ mặt băng sơn vạn năm không thay đổi, rốt cục cũng sắp bị phá vỡ rồi.
Kiến hảo tựu thu*!
(*)Nguyên ý: nhìn thấy việc đã tốt rồi thì hãy thu tay. Thoát nghĩa: ý chỉ làm việc phải nắm giữ chừng mực, không thể quá tham lam.
Hứa Tiên cười hì hì một tiếng: “Cô gái nhỏ, chờ ba ngày sau gia tới cưới nàng làm vợ nhé. Hiện tại nha, không tiễn.” Nói xong, chạy về nhanh như chớp.
Chờ không nhìn thấy thân ảnh Hứa Tiên nữa, Bạch Tố Trinh mới từ trong kẽ răng gằn ra một chữ : “Đi.”
ŧıểυ Thanh vẫn trong tình trạng đờ đẫn đi theo ở phía sau. Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn hiểu được, dường như đại ca bị Hứa Tiên chơi khăm rồi.
Nghĩ đến đây, ŧıểυ Thanh có chút khiếp sợ. Chỉ là một phàm nhân, lại có thể khiến đại ca không gì không làm được trong mắt mình phải chịu thiệt thòi sao?