“Mẫu thân, bế bế.” Mặt Bạch Tố Trinh đen lại, nhìn cục thịt nho nhỏ đang ôm chân Hứa Tiên kia. Hắn và Hứa Tiên trở về Trấn Giang vừa ngồi xuống, Hứa Sĩ Lâm hai tuổi đã liền bổ nhào tới, không thèm nhìn cái kẻ làm cha là hắn đây, trong mắt chỉ có Hứa Tiên.
Cục thịt nho nhỏ Hứa Sĩ Lâm còn chưa đợi Hứa Tiên đưa tay bế, đã tự mình theo chân Hứa Tiên, bò lên trên đầu gối của nàng, sau đó cũng không thèm nhìn tới cái mặt đen đến sắp nhỏ ra nước của Bạch Tố Trinh, bẹp một ngụm hôn lên mặt Hứa Tiên.
“ŧıểυ Sĩ Lâm, ngoan.” Hứa Tiên cao hứng đưa tay ôm Hứa Sĩ Lâm, cũng hôn một cái lên mặt thằng bé, “Khi cha mẹ không ở đây có ngoan nghe lời, biết điều hay không?”
“Có ạ, có ạ.” Hứa Sĩ Lâm gật gật cái đầu nhỏ, rất thành thật trả lời, “Mẫu thân, bây giờ hai người muốn đi đâu thế? Cho con đi với nha.”
“Không được.” Bạch Tố Trinh không hề nghĩ ngợi, Hứa Tiên chưa kịp mở miệng, hắn đã cự tuyệt trước.
“Con còn nhỏ.” Bạch Tố Trinh tiếp tục dùng cái cớ này để cự tuyệt.
“Con không còn nhỏ nữa.” Hứa Sĩ Lâm nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, “Con đã là nam tử hán rồi.”
“Hóa ra nam tử hán lại muốn nép trong ngực mẫu thân.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi nhàn nhạt nói một câu, trong nháy mắt xuyên trúng Hứa Sĩ Lâm.
Hứa Sĩ Lâm bĩu môi, xoay người chôn đầu trong ngực Hứa Tiên, oa oa khóc lên, vừa khóc vừa gào thét: “Mẫu thân, cha bắt nạt con.”
“ŧıểυ Bạch!” Hứa Tiên nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, nổi giận.
Bạch Tố Trinh bình tĩnh quay đầu nhìn về phía cây ngoài cửa sổ, thật giống như phong cảnh bên ngoài vô cùng hấp dẫn.
Hứa Kiều Dung buồn cười nhìn một nhà chung đụng. Mà cách thức ở chung này chính là vẫn kéo dài suốt hơn nhiều năm sau nay.
Đảo mắt, đã hai mươi năm trôi qua.
Mưa bụi lất phất giống như nối liền trời đất lại thành một, người đi trên đường rối rít trú mưa. Mà trên cầu Đoạn ở Tây Hồ, có một đôi bích nhân (ý chỉ người đẹp) lẳng lặng đứng, trông phù phiếm hư ảo mà rung động mặt hồ. Nam tử toàn thân bạch y chính là một mỹ nam, rúc trong ngực hắn là một nữ tử yêu kiều thanh tú. Hai người đứng ở trong mưa, xung quanh có chút mơ hồ, càng làm lộ vẻ xuất trần phiêu dật. Hai người này chính là Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
“Aiz, không biết khi nào mới có thể thấy ŧıểυ rết thành thân đây, Ngao Thanh lúc nào mới thành niên a?” Hứa Tiên than thở.
“Qua một trăm năm nữa đi.” Bạch Tố Trinh không tập trung đáp lại, tâm tư của hắn giờ đây không ở tại chỗ này. Hắn hiện tại phiền, nguyên nhân không phải ai khác, mà chính là nhi tử của hắn và Hứa Tiên —- Hứa Sĩ Lâm. Gần đây Hứa Sĩ Lâm đúng là âm hồn bất tán xuất hiện giữa hai người bọn họ, phá hư không gian của họ. (TNN: haha còn đâu ŧıểυ Bạch cười ngây ngô ôm nhi tử nữa đây =]] h đúng là hận k được muốn ném đi mà =]])
“Thật lâu nha, aiz.” Hứa Tiên tiếp tục than.
“Hay là trước hết để ý tới hôn sự của nhi tử trước đi.” Bạch Tố Trinh bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“Nha, cũng đúng, nhi tử cũng đã hai mươi tuổi rồi.” Hứa Tiên có chút cảm thán, “Thời gian trôi qua thật là nhanh nha.” Hai mươi năm, thực ra đối với thần tiên mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt. Hứa Sĩ Lâm bây giờ đã lớn lên, mà Hứa Tiên vẫn là bộ dáng thanh xuân trước đây. Nhìn bề ngoài, Hứa Sĩ Lâm so với người làm mẫu thân như nàng còn có vẻ lớn tuổi hơn, trong lòng vẫn là cảm thấy là lạ.
Bạch Tố Trinh thì lại mím miệng, trong lòng khó chịu. Trong hai mươi năm này, Hứa Sĩ Lâm càng lúc càng lớn, càng ngày càng thích đoạt Hứa Tiên với hắn. Cả ngày dính ở bên cạnh Hứa Tiên, hận không được treo luôn trên người nàng, thật là đáng ghét.
“Mẹ.” Bỗng nhiên, trong màn mưa truyền tới một giọng nói ôn hòa.
“Sĩ Lâm, sao con lại tới đây?” Hứa Tiên quay đầu, nhìn Hứa Sĩ Lâm đang chậm rãi đi tới. Hứa Sĩ Lâm đã lớn thành một công tử văn nhã rồi.
“Khí trời hơi lạnh, con tới đón mẹ về.” Hứa Sĩ Lâm cười đến ôn nhuận như ngọc, phong thái toàn thân không khác Văn Khúc Tinh năm đó chút nào.
“Thành tiên còn có thể sợ lạnh sao?” Bạch Tố Trinh ôm chặt Hứa Tiên, híp mắt nhìn Hứa Sĩ Lâm.
“Vẫn biết mẹ không sợ lạnh, nhưng đây là tấm lòng của con.” Hứa Sĩ Lâm cười ôn hòa.
Hai cha con nhìn nhau.
Hứa Tiên đột nhiên cảm nhận được nơi hai ánh mắt chạm nhau có cảm giác sấm sét vang dội. Là giác quan của mình bị hỏng sao?
“Pháp thuật dạy con ngày hôm trước thế nào rồi?” Bạch Tố Trinh bày ra bộ người cha nghiêm khắc.
“Đã thuần thục rồi” Hứa Sĩ Lâm đáp.
Tu vi bây giờ của Hứa Sĩ Lâm không thể coi thường. Mà con thiên hồ mười ba đuôi kia, đã trở thành vật cưỡi của hắn, làm bạn bên người hắn. Giờ phút này chính là ŧıểυ hồ ly tuyết trắng đứng trên vai hắn.
Nhưng khiến Hứa Tiên không tin được chính là thiên hồ này chưa bao giờ biến thành hình người, cho nên ai cũng chưa từng thấy hình người của nàng.
Hứa Sĩ Lâm theo ánh mắt của Hứa Tiên nhìn về phía Thiên hồ đang đứng trên vai mình, cũng nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy mẹ, ŧıểυ Tuyết có vấn đề gì sao?” ŧıểυ Tuyết là tên Hứa Sĩ Lâm đặt cho thiên hồ.
“Mẹ đang nghĩ, hình người của ŧıểυ Tuyết sẽ trông thế nào đây? Hẳn là mỹ nữ đi, nếu là mỹ nữ thì tốt, làm con dâu ta luôn.” Hứa Tiên cười nửa giả nửa thật nói.
“Mẹ….” Hứa Sĩ Lâm câm nín rồi.
“Thật sao?” Ai ngờ, lời Hứa Tiên vừa dứt, miệng thiên hồ liền phun ra tiếng người, giọng nói tràn đầy mừng rỡ.
Ba người nhà Hứa Tiên sửng sốt, còn chưa kịp để mọi người lấy lại tinh thần, thì thiên hồ đã nhảy xuống khỏi vai Hứa Sĩ Lâm, đứng trên mặt đất, trực tiếp hóa thành hình người.
Thật là một mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm a! Lông mày tinh tế cùng đôi mắt to câu hồn, môi anh đào tiên diễm ướt át, cằm nhọn xinh đẹp, vóc người lại càng bốc lửa, một thân bạch y trên người nàng liền mang thêm mùi vị khiêu gợi.
“Thật sao? Lời ngài vừa nói chính là thật sao?” Giọng nói của ŧıểυ Tuyết cũng là vô cùng mị hoặc. Không hổ là Hồ tộc, ngay cả giọng cũng mê người như thế.
“A, nha!” Hứa Tiên lúc này mới hoàn hồn, híp mắt cười nhìn Hứa Sĩ Lâm, “Đương nhiên là thật rồi.” Vốn Hứa Tiên cũng định đem thiên hồ làm con dâu, nhưng khổ nỗi mấy năm nay thiên hồ vẫn không chịu để lộ hình dạng con người.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy a?” Hứa Sĩ Lâm khẽ nhíu mày, “Làm sao có thể tùy tiện quyết định hôn sự của con như vậy, hơn nữa con cùng ŧıểυ Tuyết không phải như mẫu thân nghĩ đâu.”
“Không phải thế nào?” Hứa Tiên cười đến hai mắt híp lại thành một đường.
“Con phải chịu trách nhiệm.” Bỗng nhiên, Bạch Tố Trinh nãy giờ không nói chuyện lại nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.
“Cha, trách nhiệm gì chứ?” Hứa Sĩ Lâm cau mày, trong lòng đột nhiên hiện lên dự cảm xấu.
“Con mỗi ngày đều cưỡi ŧıểυ Tuyết.” Bạch Tố Trinh nói một câu làm Hứa Tiên trực tiếp sặc nước miếng. Hứa Tiên ho một hồi lâu, sau khi xác định mình sẽ không bị nước miếng làm sặc chết, mới quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi, sâu sắc cảm thấy vẫn là ŧıểυ Bạch nhà mình mạnh mẽ.
Mặt Hứa Sĩ Lâm kinh biến, ŧıểυ Tuyết cũng là vẻ mặt hiểu ra cùng bộ dáng cao hứng.
“Không thể nói vậy, người không biết nghe thấy, sẽ hiểu lầm đó.” Hứa Sĩ Lâm lúc nào cũng giỏi ăn nói bây giờ lại lắp ba lắp bắp.
“Huynh phải chịu trách nhiệm, huynh vẫn luôn cưỡi ta, có khi buổi tối cũng cưỡi nữa.” ŧıểυ Tuyết lấy chân lý của Bạch Tố Trinh trọn vẹn phát huy, từ một suy ba. Nói càng lúc càng mập mờ.
“Không giống nhau, đừng, đừng nói nhảm.” Hứa Sĩ Lâm ấp a ấp úng hồi lâu mới nghẹn ra được một câu.
“Gọi cha, mẹ.” Bạch Tố Trinh rất bình tĩnh nói. (TNN: nhanh gọn nhẹ há =’=)
ŧıểυ Tuyết rất biết nghe lời, ngọt ngào hướng Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên kêu: “Cha! Mẹ!” Thật là một cái gọi giòn vang a.
Vẻ mặt Hứa Sĩ Lâm lúc này hệt như bị táo bón.
Còn Hứa Tiên thì cười đến sắp co giật. Lực sát thương của ŧıểυ Bạch nhà mình quả nhiên rất mãnh liệt, làm nhi tử đáng yêu chết ngay lập tức.
Thật là không yên, cả ngày không biết cùng nhi tử mình ăn cái dấm gì nữa.
“Cứ như thế, qua một thời gian ngắn thì tiến hành hôn sự.” Bạch Tố Trinh nói xong, không để ý Hứa Sĩ Lâm nữa, ôm eo Hứa Tiên, trực tiếp ẩn thân, biến mất.
Hứa Sĩ Lâm há hốc mồm, nhìn cây cầu không có một bóng người.
Lần này, hắn lại thua hoàn toàn. (TNN: chẹp, tụi nghịp anh)
Bạch Tố Trinh mang theo Hứa Tiên bay lên trời, xuyên qua đám mây, một mảnh trời quang trước mắt.
Hứa Tiên đứng trên mây, quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh, nhướn mi nói: “Tâm tình huynh hình như rất tốt.”
“Dương Thiên sư phụ, có chuyện tốt gì sao?” Hứa Tiên cười hỏi.
“Hứa Tiên, ta đã quyết định, ta cũng muốn hạ phàm. Ta cũng muốn làm người phàm một lần.” Dương Thiền cười hì hì nói.
“Làm sao bỗng nhiên lại có ý nghĩ này?” Hứa Tiên rất là nghi hoặc.
“Gần đây quá nhàm chán. Ta cũng muốn xuống học hỏi một chút.” Dương Thiền bĩu môi nói.
Bạch Tố Trinh thì lại đang tính toán xem có nên đi tìm Ty Mệnh Tinh Quân, chờ Dương Thiền hạ phàm xong cho nàng một chút khó khăn hay không.
“Ta phải đi đây. Nhị ca đang đuổi theo phía sau đó. Ta đi trước.” Dương Thiền nói xong liền vội vã chạy.
Sau khi Dương Thiền chạy mất dạng, Nhị Lang thần xuất hiện.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh hành lễ với Nhị Lang thần, Nhị Lang hoàn lễ xong hỏi: “Có thấy Dương Thiền đến không?”
“Dương Thiền sư phụ vừa mới đi qua.” Hứa Tiên nói.
“Aiz, thôi, chiều theo nàng vậy.” Nhị Lang thần than thở, không đuổi theo nữa.
Hứa Tiên thì lại nghĩ, lần này Dương Thiền hạ phàm, có thể hoàn thành đoạn nhân duyên kia hay không, Trầm Hương có thể ra đời sao?
“Nhị Lang thần, ngươi ở đây làm gì?” Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ truyền tới tai mọi người.
Hứa Tiên quay đầu, liền nhìn thấy một nam tử tuấn lãng, mặc hoàng kim giáp, đầu đội kim quan phượng hoàng màu tím, chân đạp trên hai đám mây màu ngó sen, hai mắt màu vàng rực óng ánh.
Uầy! Uầy! Hứa Tiên kích động nhìn nam tử trước mắt. Nam tử anh tuấn này, là Tôn Ngộ Không sao? Là hắn sao? Thần tượng của nàng một là Nhị lang thần, hai chính là Tôn Ngộ Không đó! (TNN: nhân vật kinh điển đã lên sàn =]])
“À, không có gì, ta đang cùng đồ đệ nói chuyện phiếm thôi.” Nhị Lang thần tùy ý đáp.
“Đồ đệ ngươi? Ai thế, là ŧıểυ bạch xà kia sao?” Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh, vừa nhìn vừa gật đầu, “Cũng không tồi nha.” Dứt lời, lại nhìn sang Hứa Tiên.
“Ngươi chính là giọt máu trong tim Như Lai, sau đó khiến cho lão già Như Lai kia phải cam chịu, Hứa Tiên sao?” Tôn Ngộ Không hai mắt sáng lên đánh giá Hứa Tiên, tâm tình dường như rất tốt.
“Đại khái, đúng là vậy.” Hứa Tiên gật đầu, đầu tiên là không rõ tại sao hai mắt Tôn Ngộ Không lại sáng lên kinh người như thế. Sau đó bỗng nhiên hiểu ra. Như Lai từng khiến Tôn Ngộ Không phải cam chịu, bây giờ nàng lại khiến Như Lai phải cam chịu. Cho nên Tôn Ngộ Không nhìn nàng thuận mắt cũng là lẽ thường nha.
“Ngươi đang định đi đâu vậy?” Nhị Lang thần trông như tùy ý hỏi, “Sẽ không phải là lại bị Tử Hà đánh đuổi ra khỏi cửa chứ?”
“Nói hưu nói vượn gì đó!” Tôn Ngộ Không thoạt nhìn giống như bị giẫm phải đuôi, tóc dựng đứng lên rồi, “Bằng Tử Hà, mà dám đánh ta sao? Đây là ta ra ngoài giải sầu.”
“Thật sao?” Nhị Lang thần nghi ngờ cau mày.
Hứa Tiên hé miệng, đang muốn nói gì đó, thì Bạch Tố Trinh lại ôm chặt Hứa Tiên, ngăn cản động tác của nàng.
“Dĩ nhiên!” Tôn Ngộ Không lắc lắc đầu, tiêu sái nói: “Làm nam nhân, sao có thể để nữ nhân cưỡi lên đầu lên cổ được? Tử Hà còn không phải là biết điều nghe lời ta sao? Nếu nàng không nghe lời, ta liền…….”
“Ngươi liền cái gì?” Phía sau Tôn Ngộ Không truyền đến một giọng nói âm hiểm.
Tôn Ngộ Không mãnh liệt run run, sắc mặt đại biến, sau đó cả người cứng đờ, làm sao cũng không dám quay đầu lại. Oán hận trừng mắt lườm Nhị Lang thần, hắn bây giờ đã hiểu được những lời vừa rồi của Nhị Lang thần là có ý gì rồi! Mang lòng đào bẫy chờ mình nhảy đây mà!
Hứa Tiên sớm đã nhìn thấy nữ tử xinh đẹp xuất hiện phía sau Tôn Ngộ Không kia, nàng ấy vừa nghe được lời Tôn Ngộ Không thì liền mang bộ mặt muốn ăn thịt người(TNN: thịt khỉ chứ tỷ *hắc hắc*), nên Hứa Tiên đương nhiên hiểu được thân phận của nàng, nói vậy nàng chính là Tử Hà tiên tử rồi. Vốn nghĩ muốn nhắc nhở thần tượng Tôn Ngộ Không của mình, ai ngờ ŧıểυ Bạch lại ngăn lại.
“Nương tử, vi phu mới vừa rồi cái gì cũng không có nói a. Đào ở Hoa Quả Sơn đã chín, vi phu đang muốn đi hái mấy quả cho nàng. Bây giờ, cũng nên đi rồi.” Tôn Ngộ Không cũng không dám quay đầu lại, run run nói xong câu này, liền chạy trối chết.
“Ngươi đứng lại đó cho ta! Con khỉ đáng chết này!” Tử Hà ở phía sau nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo.
Nhị Lang thần nhún nhún vai, rất là xót xa than thở: “Sai rồi lại sai!”
“Quả thật là cực kì sai.” Giọng điệu Bạch Tố Trinh rất là bình thản.
Nhìn Tôn Ngộ Không bị Tử Hà đuổi kịp, sau đó đánh thành đầu bánh bao, Hứa Tiên đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên cảm thấy Nhị Lang thần nhìn trúng ŧıểυ Bạch nhà mình cũng không phải là không có lý. Hai người này, căn bản là cá mè một lứa! Đều là phúc hắc đấy nha! Hơn nữa, Hứa Tiên hứng gió rơi lệ, hình ảnh thần tượng tiêu tan mất rồi a…..