Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 46: Không phải sợ, tất cả đều có ta lo

Trước Sau

break
Hứa Tiên sắp lâm bồn, Bạch Tố Trinh như lâm đại địch.

“Đại ca, huynh có thể đừng đi qua đi lại được không? Tất cả đều chuẩn bị xong cả rồi.” ŧıểυ Thanh có chút bất đắc dĩ đối với việc Bạch Tố Trinh ở phòng ngoài xoay như chong chóng nói, “Quả Linh Âm cũng chuẩn bị xong, bà đỡ toàn bộ đều là tốt nhất thành Cô Tô.”

Bạch Tố Trinh vẫn hướng trong phòng nhìn quanh, đối với lời an ủi của ŧıểυ Thanh làm như không nghe thấy, vội vàng hỏi: “ŧıểυ Thanh, đệ nói đây là chuyện gì xảy ra vậy? Hứa Tiên sinh con làm sao một điểm động tĩnh cũng không có?”

ŧıểυ Thanh cũng có chút nghi ngờ, hình như sinh con thì phải có tiếng kêu thảm thiết, Hứa Tiên làm sao một tiếng cũng không có? Sẽ không thật sự là có chuyện gì chứ?

Bạch Tố Trinh thấy ŧıểυ Thanh cũng không nói chuyện, trong lòng nóng nảy, đi hướng vào bên trong. Bà đỡ ở bên trong kêu to: “Nước nóng, đem nước nóng để ở cửa.”

Bạch Tố Trinh vội vàng hét với ŧıểυ Thanh: “Nhanh đi lấy nước nóng.” Còn mình đẩy cửa đi vào. Lại bị bà đỡ cản lại ở cửa khiển trách.

“Nam nhân không được vào phòng sinh.” Bà đỡ khí thế mười phần.

Bạch Tố Trinh không nhịn được, đẩy bà đỡ rả định tiến vào.

Giọng Hứa Tiên có chút suy yếu truyền đến: “ŧıểυ Bạch, ta không sao.”

“Thật sao? Nhưng ta không nghe được thanh âm của nàng.” Bạch Tố Trinh không yên tâm hỏi.

“Thật không có chuyện gì, ta không kêu là sợ lãng phí khí lực.” Giọng Hứa Tiên cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra. Sinh con lại đau như vậy. Từng đợt đau, càng ngày càng nhiều. Cái trán đã sớm nổi đầy mồ hôi hột, bà đỡ vừa lau cho nàng, vừa không ngừng an ủi.

Hứa Tiên biết, nước ối đã vỡ, cũng nhanh thôi. Hiện tại chờ miệng tử ©υиɠ mở ra đã. Ở cổ đại sinh đẻ không thể so với hiện đại, chỉ có dựa vào chính mình dùng sức.

“Bạch phu nhân, tốt lắm, bắt đầu dùng sức đi. Nghe ta nói.” Bà đỡ dặn dò trước.

Hứa Tiên cắn răng gật đầu, nhưng ở trong lòng kêu rên: “Đau chết lão nương rồi, ta không bao giờ sinh thêm đứa nữa đâu, một đứa này là đủ rồi.”

Hứa Tiên ăn quả Linh Âm, dựa theo phân phó của bà đỡ, chưa tới một canh giờ, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội của đứa nhỏ.

“Bạch phu nhân, chúc mừng, là một ŧıểυ tử mập mạp.” Bà đỡ tay chân lanh lẹ cắt cuống rốn, xử lý cuống rốn, mang đứa nhỏ còn đầy máu đưa đến trước mặt Hứa Tiên.

Hứa Tiên suy yếu nhìn hài tử oa oa khóc lớn, trên mặt hiện lên nụ cười. Vào giờ khắc này, nàng mới thật sự có cảm giác làm mẹ.

Bạch Tố Trinh nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, cũng kềm nén không được nữa, vọt vào.

“Nàng không sao chứ?” Bạch Tố Trinh đầu tiên đi tới trước giường Hứa Tiên, lo lắng nhìn mặt Hứa Tiên tái nhợt hỏi.

“Ta không sao, xem con của chúng ta một chút đi.” Hứa Tiên hướng Bạch Tố Trinh cười cười, ánh mắt rơi vào trên người hài tử trong tay bà đỡ.

“Chúc mừng Bạch gia, là một ŧıểυ tử mập mạp.” Bà đỡ cười hì hì nói, “Nhìn đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, ta đỡ đẻ nhiều như vậy, còn là lần đầu tiên thấy hài tử sơ sinh có làn da trắng noãn như thế này đó.”

Bạch Tố Trinh nhìn cục thịt nho nhỏ kia trong tay bà đỡ, cảm thấy rất khó tưởng tượng. Đến gần vừa nhìn, hài tử trợn tròn mắt.

“Ôi, đứa nhỏ này mở mắt.” Bà đỡ có chút giật mình.

“Cho ta ôm.” Bạch Tố Trinh tay chân vụng về nhận lấy, nhìn mà bà đỡ kinh hồn táng đảm.

“Phải nâng cổ cùng eo.” Bà đỡ dặn dò.

Bạch Tố Trinh ôm đứa bé mềm nhũn trong tay, trong lòng ấm áp, dâng trào. Đây chính là hài tử của mình và Hứa Tiên.

Cuối cùng bà đỡ dặn dò một số chuyện, nhận được thù lao hậu hĩnh, rồi cười híp mắt thỏa mãn rời đi.

ŧıểυ Thanh cùng Bạch Tố Trinh hai nam nhân đều không biết chăm sóc hài tử, cho nên ŧıểυ Thanh bỏ ra số tiền lớn mời một vị Trương Đại thẩm cách vách tới giúp đỡ hài tử kiêm chiếu cố Hứa Tiên mới sinh.

Hứa Tiên nhìn tới hài tử sinh hạ, cũng là rất vui mừng. Đứa bé này, trắng trắng mềm mềm, căn bản không giống ŧıểυ hài tử mới sinh đều đỏ hồng nhăn nheo như người khác nói. Một đôi mắt to rất là vui vẻ đáng yêu.

Sau khi sinh, Hứa Tiên rõ ràng cảm giác được linh lực của mình khôi phục rất nhanh, mà đau đớn đã từ từ biến mất.

Thời điểm Hứa Tiên ôm hài tử, hài tử lại lộ ra nụ cười. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên vẫn thấy được.

“Con cười với ta, con cười với ta nè.” Bạch Tố Trinh nhìn hài tử trong ngực Hứa Tiên ngây ngốc cười.

“Ừ, con mới cười.” Hứa Tiên cũng mừng rỡ nói.

ŧıểυ Thanh ở một bên nhìn hai người ngớ ngẩn, nhún vai, bất đắc dĩ đi ra ngoài nấu cơm.

. . . . . .

Kim Sơn tự.

Pháp Hải xếp chân tĩnh tọa ở trên bồ đoàn (đệm cói), nhắm mắt lại nhẹ nhàng gõ mõ. Văn Khúc tinh quân đã ra đời. . . . . .

“Pháp Hải, ngươi chẳng lẽ muốn cãi lời pháp chỉ sao?” Giọng nói uy nghiêm vang lên ở bên tai Pháp Hải, như muốn xuyên thủng màng nhĩ hắn.

“Thời cơ chưa tới, ŧıểυ tăng tự có chừng mực.” Pháp Hải không mở mắt, chỉ bình tĩnh nghiêm túc nói với đại điện không một bóng người.

“Vậy thì tốt.” Giọng nói uy nghiêm lần nữa vang lên, sau đó biến mất.

Một lúc lâu, Pháp Hải chợt mở mắt, chậm rãi đứng dậy.

. . . . . .

Hứa Tiên sinh hài tử, Dương Thiền là người đầu tiên tới chơi .

“Làm sao mà đã sinh rồi? Cũng không nói một tiếng liền sinh.” Dương Thiền bất mãn chu môi oán trách.

Hứa Tiên dở khóc dở cười: “Sinh con nào có thời gian chính xác? Tới lúc thì sẽ phải sinh a.”

Dương Thiền bĩu môi, ngồi ở trên ghế trước giường nhìn đứa nhỏ nằm ở bên cạnh Hứa Tiên ngủ say. Nhìn đứa trẻ mặt mày mập mạp, Dương Thiền không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt mặt bé. Trong lòng nghi ngờ không thôi, đứa nhỏ bú sữa này thật sự là Văn Khúc tinh quân chuyển thế sao?

Hài tử bị Dương Thiền đâm nên không thoải mái, tỉnh lại liền kháng nghị. Phương thức kháng nghị rất đơn giản, khóc lớn còn đái dầm. Trương Đại thẩm nghe được thanh âm, vội vàng tiến lên xử lý.

Dương Thiền nhìn đưa nhỏ oa oa khóc to, còn có bộ dạng đi tè mới vừa rồi, trong lòng kiên quyết không thừa nhận cái đứa nhỏ này là Văn Khúc tinh quân ôn nhu nho nhã.

“Đặt tên gì thế?” Dương Thiền chống cằm nhìn Hứa Tiên hỏi.

“Gọi là Bạch Tử Mặc.” Hứa Tiên mỉm cười nói.

“Tại sao lại theo họ Bạch của con rắn kia? Chán muốn chết. Đi theo họ của ngươi mới đúng. Họ Hứa hay hơn.” Dương Thiền tức giận nói.

“A, nhưng tên đã đặt xong rồi mà.” Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ, Dương Thiền đối với ŧıểυ Bạch vẫn còn thành kiến đây.

“Không nói nữa. Đặt thêm một cái là được. Phải theo họ của ngươi.” Dương Thiền kiên quyết nói, “Gọi là Hứa Sĩ Lâm được không?”

Dương Thiền dứt lời, cằm Hứa Tiên suýt chút nữa trật khớp. Hứa Sĩ Lâm?! Dương Thiền lại lấy tên như vậy.

Không đợi Hứa Tiên lấy lại tinh thần, Bạch Tố Trinh vào cửa, Dương Thiền như cọp cái nghiêm mặt nói với Bạch Tố Trinh: “Tại sao hài tử sinh ra nhất định phải cùng họ với nam nhân? Tại sao không thể theo họ của nữ nhân? Sinh con chính là Hứa Tiên, cũng không phải là ngươi. Đứa bé này gọi là Hứa Sĩ Lâm, quyết định như vậy. Theo họ của Hứa Tiên!”

Hứa Tiên nháy mắt, đột nhiên cảm thấy Dương Thiền nói có chút đa͙σ lý. Chín tháng mười ngày hoài thai, khổ cực sinh ra, cũng là nữ nhân nha.

Bạch Tố Trinh hơi sững sờ, tiếp theo nhìn về phía Hứa Tiên, thấy Hứa Tiên đang suy tư, cười nhạt, nói: “Nương tử muốn thế nào thì là thế ấy. Cái tên Hứa Sĩ Lâm này không tồi.”

“Hả?” Dương Thiền thấy Bạch Tố Trinh đồng ý thống khoái như vậy, cũng có chút không biết làm sao.

“Là huynh nói nha, không được đổi ý. Theo họ ta được sao?” Hứa Tiên cười nheo mắt lại.

“Ừm.” Bạch Tố Trinh gật đầu, mỉm cười nhìn Hứa Tiên, đến gần, ngồi ở bên giường, nhìn hài tử đang ngủ bên gối, thấp giọng nói, “Cái tên này rất êm tai.”

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai đặt.” Dương Thiền rung đùi đắc ý.

Hứa Tiên có một loại cảm giác vừa đi vòng tròn. Hứa Sĩ Lâm a, Hứa Tiên cúi đầu nhìn hài tử đang ngủ say, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu. Bất kể thế nào, đây cũng là hài tử của mình và ŧıểυ Bạch.

Hứa Sĩ Lâm rất ngoan, không khóc rống nữa. Trừ đói bụng, buồn ŧıểυ thì có khóc, những thời gian khác đều khá biết điều.

“Vừa cười, vừa cười nè.” ŧıểυ Thanh nhìn Hứa Sĩ Lâm trong ngực Hứa Tiên, thấp giọng hô, “Đứa nhỏ này thật thích cười.”

Hứa Tiên cũng mỉm cười cúi đầu nhìn Hứa Sĩ Lâm trong ngực, tâm mềm nhũn, còn bé đã được yêu thích như vậy, sau này trưởng thành rồi, khó mà tưởng tượng được.

Hứa Sĩ Lâm miệng phì phì thổi bong bóng, bộ dạng béo mập làm cho tâm Hứa Tiên đều tan chảy. Cuộc sống ngày từng ngày đi qua, Hứa Tiên cảm thấy như vậy thật rất hạnh phúc. Bạch Tố Trinh phụng bồi một tấc cũng không rời, vụng về đùa với Hứa Sĩ Lâm. Có đôi khi Hứa Sĩ Lâm không nể mặt tè lên người hắn, hắn cũng chỉ hắc hắc cười khúc khích. Nhìn mà Hứa Tiên che mặt, đây là nam tử phúc hắc băng sơn đó sao? ŧıểυ Thanh thì nhìn quen rồi nên bỏ qua không trách. Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã đến đầy tháng của Hứa Sĩ Lâm. Chẳng qua, lại không ai biết, cuộc sống an bình ấm áp như vậy sắp kết thúc.

Trên.

Dương Thiền vẻ mặt lo lắng bay đi Cô Tô tìm Hứa Tiên. Nàng biết được Long Tộc đã chuẩn bị đi tìm Bạch Tố Trinh báo thù. Mặc dù nàng không thích Bạch Tố Trinh, nhưng lại rất thích Hứa Tiên. Nàng không hy vọng Hứa Tiên gặp chuyện không may.

Song, Nhị Lang thần ngăn cản ở trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không cho phép đi.”

“Nhị ca, muội có việc gấp. Đừng náo loạn.” Dương Thiền gấp gáp, liền vòng qua Nhị Lang thần bay về phía trước.

“Huynh nói, không cho phép đi.” Nhị Lang thần lần nữa lắc mình ngăn ở trước mặt Dương Thiền.

“Nhị ca, muội thật sự có việc gấp mà. Long Tộc muốn tìm Hứa Tiên gây phiền phức cho bọn họ đó. Muội muốn đi báo tin.” Dương Thiền gấp gáp nói.

“Không cho phép đi.” Nhị Lang thần gương mặt tuấn tú vẫn lạnh như băng, nhàn nhạt lập lại bốn chữ kia.

“Nhị ca, huynh nói gì vậy? Muội nói ŧıểυ bạch xà kia có phiền toái đó. Không phải huynh rất tốt với hắn sao? Tại sao không để cho muội đi? Bọn họ đang gặp nguy hiểm.” Dương Thiền có chút không thể tin nhìn Nhị Lang thần. Vốn cho là nàng nói ra ŧıểυ bạch xà có việc, nhị ca cho dù không đi hỗ trợ cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng bây giờ thái độ nhị ca như vậy rốt cuộc là có ý gì?

“Đừng đi tìm nàng nữa.” Nhị Lang thần nhíu mày, “Chúng ta chỉ có thể giúp nhiêu đó thôi.”

“Có ý gì?” Dương Thiền nghe ra ngữ khí Nhị Lang thần có cái gì không đúng, cau mày hỏi.

“Muội dạy Hứa Tiên pháp thuật đã đủ rồi. Không nên năm lần bảy lượt dây dưa vào.” Nhị Lang thần nhẹ nhàng than thở, “Tình hình này, không phải chúng ta có thể nhúng tay.”

“Nhị ca, rốt cuộc huynh đang nói cái gì, muội không hiểu.” Dương Thiền chân mày cau lại thật chặc, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác xấu.

“Sau này muội sẽ hiểu.” Nhị Lang thần hiển nhiên không có ý định nói cho Dương Thiền.

“Muội mặc kệ, bây giờ muội phải đi giúp Hứa Tiên.” Dương Thiền hừ một tiếng liền bay đi.

Nhị Lang thần thấy thế, không nói hai lời, ôm Dương Thiền lại, vác trên vai mang đi. Dương Thiền liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao cũng giãy không ra. Cuối cùng giận dữ kêu to: “Nhị ca, huynh là đồ bại hoại, đáng ghét, muội ghét huynh. Vô tình vô nghĩa, muội ghét nhất nhị ca như vậy. Muội không bao giờ để ý tới huynh nữa. . . . . . Hu hu. . . . . .” Dương Thiền vừa mắng vừa thương tâm, cuối cùng hu hu khóc lên.

Nhị Lang thần bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói: “ŧıểυ muội, muội nghe lời đi. Chuyện này thật sự rất phức tạp, không phải là chuyện mà ta và muội có thể nhúng tay vào.”

“Muội mặc kệ, muội mặc kệ. Dù sao muội cũng muốn giúp Hứa Tiên.” Dương Thiền vẫn oa oa kêu to.

Nhị Lang thần than thở thật dài, lúc này mới nói: “Không nên náo loạn. Như vậy đi, nhị ca hứa với muội, nếu Hứa Tiên bọn họ gặp nguy hiểm huynh sẽ ra tay giúp bọn họ một lần.”

“Thật không?” Dương Thiền có chút không xác định.

“Nhị ca đã bao giờ gạt muội chưa?” Nhị Lang thần bất đắc dĩ hỏi.

“Hình như là chưa. Vậy thì được.” Dương Thiền nín khóc mỉm cười, cẩn thận thử nghĩ kĩ, nhị ca nhà mình quả thật cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lừa gạt mình.

Nhị Lang thần gật đầu, đem Dương Thiền để xuống.

“Nhưng mà, nhị ca, Long Tộc hiện tại đi tìm Hứa Tiên gây phiền phức đó” Dương Thiền vẫn rất lo lắng.

“ŧıểυ bạch xà kia, muội cho rằng hắn là người để mặc người ta chém giết sao?” Nhị Lang thần khiêu mi, có chút tự đắc hỏi. Pháp lực của ŧıểυ bạch xà hắn rõ ràng nhất.

“Hình như là không, ŧıểυ bạch xà đáng ghét kia sẽ không. Cả ngày lạnh băng như nhau, làm cho người ta thấy đã muốn đánh hắn.” Dương Thiền không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên.

Nhị Lang thần gật đầu, vô cùng đồng ý với một câu phát biểu sâu sắc cuối cùng của Dương Thiền. Bộ dạng đáng đánh của ŧıểυ bạch xà kia quả thật rất vô sỉ. Nhưng dĩ nhiên là mình vẫn đánh bại được hắn.

“Thật không có việc gì chứ? Long Tộc có rất nhiều pháp bảo.” Dương Thiền vẫn không yên lòng.

“Đó là kiếp số của hai người bọn họ. Không cần lo lắng.” Trong lòng Nhị Lang thần thật ra cũng hơi lo nhưng trên mặt không biểu hiện, bình tĩnh an ủi Dương Thiền.

Dương Thiền tự nhiên hiểu kiếp số là có ý gì.

“Nhị ca, có phải huynh biết chuyện gì hay không?” Dương Thiền cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy.

“Rồi muội sẽ biết.” Nhị Lang thần không trả lời thẳng Dương Thiền, “Đi thôi, đi về trước. Chuyện Nhị ca hứa với muội nhất định làm được.”

Dương Thiền nghe Nhị Lang thần nói vậy, hiểu mình dù hỏi thế nào cũng không hỏi ra cái gì, chỉ gật đầu cùng Nhị Lang thần trở về. Chẳng qua là trong lòng có dự cảm, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

. . . . . .

Ngày đầy tháng Hứa Sĩ Lâm, trong nhà lại có khách không mời mà đến. Một con lính tôm.

“Đây là lễ vật đầy tháng Bắc Hải chúng ta đưa lên. Hi vọng nhị vị không nên ghét bỏ.” Lính tôm ban đầu thái độ rất lớn lối, nhưng đối với đôi mắt lạnh lùng của Bạch Tố Trinh, hắn ảm đạm hẳn.

Hứa Tiên vừa nhìn thấy lính tôm đưa đồ tới, sắc mặt đại biến. Đó là vòng đeo tay nàng tặng cho Hứa Kiều Dung ở lúc tỷ tỷ thành thân.

“Các ngươi đem tỷ tỷ ta đi đâu?” Hứa Tiên kích động một phát níu lấy cổ áo lính tôm, tức giận tột đỉnh. Ra tay với người phàm, đây chính là tác phong làm việc của Long Tộc sao?

“Không có, không có như thế nào. . . . . . Buông. . . . . .” Lính tôm nhìn mặt Hứa Tiên tức giận, hoảng sợ kêu lên,” Bệ hạ nhà ta nói để cho ŧıểυ bạch xà lập tức đi Bắc Hải dự tiệc, nếu không cũng không dám bảo đảm phụ nhân kia sẽ như thế nào.” Lính tôm thấy Bạch Tố Trinh mặt trầm như nước, sau khi nơm nớp lo sợ nói ra liền hối hận muốn chết.

Bạch Tố Trinh gọn gàng linh hoạt một kiếm giải quyết lính tôm. Đảo mắt, trên mặt đất liền xuất hiện một xác tôm hùm khổng lồ.

Hứa Tiên vẻ mặt gấp gáp: “Ta muốn đi cứu tỷ tỷ. Bắc Hải Long Tộc tại sao có thể vô sỉ như vậy? Ra tay với cả người phàm.” Hứa Tiên không biết Bắc Hải Long Tộc thật ra là muốn bắt nàng cùng Hứa Sĩ Lâm tới uy hiếp Bạch Tố Trinh . Nhưng chưa nói đến Bạch Tố Trinh vẫn theo sát hai mẹ con nàng, bản thân Hứa Tiên cũng có pháp lực cao thâm, mà Hứa Sĩ Lâm lại càng là Văn Khúc tinh quân hạ phàm. Cho nên chỉ có thể bắt Hứa Kiều Dung tới uy hiếp bọn họ.

“Không nên gấp gáp, ta đi một chuyến là được.” Bạch Tố Trinh trấn tĩnh nói.

“Không, ta muốn đi cùng với huynh.” Hứa Tiên lắc đầu, đây rõ ràng là một cái bẫy, sao nàng có thể để cho Bạch Tố Trinh một mình mạo hiểm được. Thù hận của bọn họ và Long Tộc xem ra không phải là dễ dàng hóa giải như vậy, đối phương sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa. Tránh không khỏi.

“Không thể đi, đại ca. Bắc Hải tất sẽ đặt bẫy sẵn.” ŧıểυ Thanh phản đối hai người đi.

“Sớm muộn gì Long Tộc cũng sẽ tìm tới cửa.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói.

“Nhưng là. . . . . .” ŧıểυ Thanh cắn môi, trên mặt cũng là lo lắng.

“Không cần lo lắng, chăm sóc tốt Sĩ Lâm, chờ chúng ta trở lại.” Bạch Tố Trinh vốn không muốn mang Hứa Tiên đi, nhưng nhìn ánh mắt Hứa Tiên kiên quyết, hiểu rằng nếu hắn không mang Hứa Tiên đi theo, Hứa Tiên cũng sẽ đi theo.

“ŧıểυ Thanh, nếu. . . . . .” Hứa Tiên xuất hiện ở trước cửa liếc nhìn Hứa Sĩ Lâm trong ngực ŧıểυ Thanh, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói, “Nếu chúng ta không có trở lại, ngươi cố gắng chăm sóc Sĩ Lâm.”

ŧıểυ Thanh còn chưa kịp hiểu ý Hứa Tiên, Hứa Tiên đã theo Bạch Tố Trinh rời đi.

“Hứa Tiên, đồ ngu ngốc này, nói cái gì đó. Các ngươi nhất định sẽ bình an trở lại .” ŧıểυ Thanh gầm lên không trùng, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không rõ ràng.

. . . . . .

Bắc Hải.

Hứa Tiên đứng ở trên tường vân, nhìn biển máu phía dưới. Khí lực cả người giống như cũng bị rút đi.

Hứa Kiều Dung đã được cứu về nhà. Nhưng…

Hứa Tiên nhìn biển máu phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh một thân quần áo dính máu ngạo nghễ bay lơ lửng ở trên mặt nước, trong lòng càng thêm bất an. Bạch Tố Trinh một thân bạch y cơ hồ toàn bộ nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình. Nhưng phần lớn máu này cũng không phải là của Bạch Tố Trinh. Là Bắc Hải Long Tộc .

Bắc Hải Long Vương thân chịu trọng thương, nhị thái tử bị Bạch Tố Trinh đánh chết, Tam thái tử còn sót lại một hơi. Vô số thi thể lính tôm tướng cua trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Bắc Hải thành biển máu.

“ŧıểυ Bạch!” Hứa Tiên bay đến bên người Bạch Tố Trinh, khó khăn phát ra hai chữ, mới phát hiện thanh âm của mình đã có chút run rẩy.

Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên, đưa tay ôm chầm nàng: “Không phải sợ, hết thảy có ta.”

“ŧıểυ Bạch, ta sợ. . . . . .” Hứa Tiên trong lòng khủng hoảng. Nàng đem Hứa Kiều Dung đi rồi trở về lại thấy qua hiện trường như vậy.

“Người Bắc Hải Long Tộc gây sự.” Bạch Tố Trinh đơn giản một câu, Hứa Tiên lại có thể tưởng tượng được cảnh tượng Bắc Hải Long Tộc chống lại ŧıểυ Bạch là như thế nào. Đại thái tử Ngao Thương bị ŧıểυ Bạch giết một lần, bây giờ còn đang bị phạt. Bắc Hải Long Tộc như thế nào không tức giận? Xuất thủ tất nhiên là tột cùng tàn nhẫn. ŧıểυ Bạch cũng không phải là người bó tay chờ chết, biến thành cục diện như bây giờ, Hứa Tiên không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn khủng hoảng. Cảm thấy chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

“ŧıểυ Bạch, làm sao bây giờ?” Hứa Tiên nhìn thi thể đông đảo trôi trên mặt biển, có chút luống cuống hỏi. Giết chóc nhiều như vậy, tất nhiên không có cách nào khắc phục hậu quả rồi.

Bạch Tố Trinh trầm mặc, không nói gì. Nếu là có thể, hắn cũng không muốn gây thù chuốc oán với Bắc Hải Long Tộc như vậy. Dù sao hắn bây giờ không phải là một người, có Hứa Tiên ở bên cạnh, còn có hài tử khả ái. Nhưng Bắc Hải Long Tộc không chết không thôi, muốn mình đền mạng không nói, còn muốn đem hồn phách của mình đánh tan. Cho nên, hắn giận dữ, cũng không lưu tình nữa.

Hứa Tiên cau mày, bỗng nhiên nói: “Tìm Quan Âm Đại sĩ thì sao.” Nàng hiện tại nghĩ đến người duy nhất có thể giải quyết chuyện này, cũng chỉ có Quan Âm Đại sĩ.

Song, Hứa Tiên nói xong câu đó, một đa͙σ kim quang từ xa đến gần. Có người tới.

Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên nhìn về phía người, Hứa Tiên kinh ngạc nhìn người.

Không phải là ai khác, chính là Pháp Hải.

Song, Pháp Hải hôm nay, một thân áo cà sa kim quang lòe lòe, tay phải thiền trượng, tay trái cầm Kim bát. Mà gương mặt hắn lại vô cùng lạnh lùng. Nhìn về phía Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên ánh mắt cũng là một mảnh trong trẻo lạnh lùng, không có chút nào gợn sóng.

TM: Thay mặt nàng ŧıểυ Ngọc Nhi, ta xin thông báo sẽ ngừng post Báo ân trong 4 ngày tiếp theo, mọi thắc mắc đợi nàng TNN về sẽ giải đáp cho mọi người nha.

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc