“Sư phụ, cha con nhìn thấy người nhất định cũng sẽ rất vui mừng. Chi bằng chúng ta cùng đi đi.” ŧıểυ rết cao hứng nói, “Nhà con ở Phượng Hoàng Sơn, rất đẹp đó.”
Đi Phượng Hoàng Sơn? Hứa Tiên sửng sốt, nàng còn chưa có nghĩ tới sẽ đi đâu. “Cái ổ” của Kim Bát Pháp Vương hả, còn có hai con thỏ tinh, Hồ Mị nương cùng Thải Nhân gì gì đó nữa đấy. Hứa Tiên sờ cằm nghĩ tới hình ảnh những người này trong kịch truyền hình. Kim Bát Pháp Vương hình như là đại hồ tử (một người to lớn râu ria tùm lum), vũ khí trong tay là một đôi Kim Bạt (cái mũ vàng) thì phải.
“Sư phụ, đi đi mà. Nhà ta rất đẹp, đi chơi đi.” ŧıểυ rết giương mắt nhìn Hứa Tiên, lắc lắc cánh tay nàng.
Hứa Tiên còn chưa kịp nói gì, thì nơi xa đã liền truyền đến giọng của Dương Thiền: “Đi đâu đấy? Đi đâu đấy? Rất vui sao? Ta cũng muốn đi.”
“Sư công (sư công này là sư phụ của sư phụ).” ŧıểυ rết lập tức đứng nghiêm, vô cùng cung kính chào hỏi.
“Ừ, ŧıểυ trùng tử (con sâu nhỏ) ngoan. Mới vừa rồi ngươi nói đi nơi nào chơi thế?” Dương Thiền đến trước mặt bọn họ gấp gáp khó nhịn hỏi.
“Là đến nhà của con.” ŧıểυ rết nói.
“A, vậy một lát nữa đi liền đi. Hứa Tiên, chúng ta cùng đi nha.” Dương Thiền thấy hứng thú, liền tiến lên gạt ŧıểυ rết ra, ôm cánh tay Hứa Tiên cười cười.
“Ách. . . . . .” Hứa Tiên còn chưa nghĩ thông xem có nên đi hay không, thì Dương Thiền đã quyết định thay rồi.
“Nàng muốn thì chúng ta liền đi một chuyến cũng được.” Bạch Tố Trinh xuất hiện ở phía sau Hứa Tiên, nhàn nhạt nói.
Dương Thiền trừng mắt nhìn Bạch Tố Trinh, khó chịu nói: “Coi như ngươi may mắn, gần đây Nhị ca không rảnh.”
Bạch Tố Trinh mắt điếc tai ngơ, như bình thường hoàn toàn không thèm nhìn Dương Thiền. Thái độ của Bạch Tố Trinh khiến Dương Thiền càng thêm nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có biện pháp nào.
Cứ như vậy, một nhóm người hùng hổ hướng Phượng Hoàng Sơn mà đi. Vừa bay đến chân núi Phượng Hoàng Sơn, Hứa Tiên lại cảm thấy ngực đột nhiên cực kì khó chịu.
“Sao vậy?” Bạch Tố Trinh nhận ra Hứa Tiên không bình thường, lo lắng hỏi.
“Không biết, đột nhiên khó chịu có chút buồn nôn.” Hứa Tiên cau chặt chân mày.
“Đi xuống trước đã.” Bạch Tố Trinh dứt lời liền ôm Hứa Tiên dẫn đầu bay xuống.
Chờ sau khi hạ xuống, Hứa Tiên mới phát hiện bọn họ đáp bên cạnh một cái hồ, nhưng đây không phải là điều làm cho nàng kinh ngạc. Làm cho nàng kinh ngạc chính là ở trong hồ có người quen. Mà người này không phải là ai khác, chính là Pháp Hải.
“Pháp Hải, làm sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi đến đây làm gì?” Hứa Tiên kinh ngạc hỏi Pháp Hải trong hồ chỉ lộ ra nửa người trên. Rất rõ ràng, Pháp Hải không mặc y phục , hình như. . . . . . Đang tắm?
“ŧıểυ tăng ở đây tu thân dưỡng tính.” Pháp Hải rất đứng đắn trả lời.
“Phải không?” Hứa Tiên hoài nghi nhìn Pháp Hải. Bất quá, vóc người Pháp Hải thật đúng là không tệ, nhìn bộ ngực rắn chắc kìa, chậc chậc, chẹp chẹp . . . . . .
“Làm phiền các thí chủ xoay người sang chỗ khác.” Pháp Hải vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy người Hứa Tiên giật giật khóe miệng, song vẫn xoay người đi. Một hồi, phía sau liền vang lên tiếng xột xoạt. Pháp Hải đang mặc quần áo.
“Các vị thí chủ tại sao lại ở chỗ này?” Sau khi Pháp Hải mặc quần áo thì mở miệng.
Mọi người xoay người, Hứa Tiên bây giờ mới nhìn rõ lần này Pháp Hải không có mang theo Thiền trượng và Kim bát, mà là cầm mõ.
“Thăm nhà. Tới nhà đồ đệ của ta.” Hứa Tiên trả lời.
“Nga, như vậy à.” Pháp Hải gật đầu, rồi bỗng nhiên kinh ngạc nhìn bụng Hứa Tiên, há to mồm, “Văn Khúc tinh quân hạ phàm?”
Hứa Tiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã trực tiếp khinh bỉ nhìn Pháp Hải: “Pháp Hải, tại sao không phải là thần tài hạ phàm?” (Xu: e bó chiếu với tỷ lun ak)
Pháp Hải kinh hãi: “Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?”
“Ngươi vừa nói ra đó thôi.” Hứa Tiên rất là im lặng.
“Tội lỗi, tội lỗi! Tài tức là không, không tức là tài.” Pháp Hải nhắm mắt lại, hung hăng gõ mõ trong tay, nhìn đến khiến Hứa Tiên cao hứng cười ha ha. Cái tên Pháp Hải này, thật là thú vị nha, ở đâu có một chút tự giác của người xuất gia đây chứ.(TNN: haha sao ta lại cứ nhớ tới câu ‘sắc tức là không, không tức là sắc’ nhỉ =]] đến bao giờ Hải ca mới niệm câu này đây a *Chờ mong nha*)
Nhưng, rất nhanh Hứa Tiên liền cảm thấy có cái gì không đúng, làm sao lại chỉ mình mình cười, còn những người khác đều đang mãnh liệt nhìn chằm chằm bụng mình.
“Sao thế?” Hứa Tiên nghi ngờ, “Đúng rồi, mới vừa rồi Pháp Hải nói cái gì mà Văn Khúc tinh quân hạ phàm, hắn tới sao? Ở đâu? Ụa. . . . . .”
Hứa Tiên vừa hỏi xong, đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, sau khi nôn ra sắc mặt chợt thay đổi. Bây giờ thì nàng biết là chuyện gì xảy ra rồi. . . . . .
Hứa Tiên run run sờ lên bụng mình, chẳng lẽ mình mang thai? Hơn nữa trong bụng chính là Văn Khúc tinh quân? Có cần thiết giống khoa học viễn tưởng như vậy hay không? Nghĩ tới nam tử ôn nhuận tựa ngọc kia, Hứa Tiên cảm thấy không được chân thật lắm.
“Pháp Hải, có phải ngươi nhìn sai rồi hay không?” Hứa Tiên cảm giác giọng mình run rẩy.
Bạch Tố Trinh nhìn bụng Hứa Tiên, khẽ há mồm, cả người u mê. Dương Thiền lại càng kinh ngạc.
“Mọi chuyện nếu đã có nhân tự khắc sẽ có quả.” Pháp Hải không đi thẳng vào vấn đề, mà chỉ bí hiểm nói, “Đây chính là duyên phận.”
Hứa Tiên không biết nói cái gì cho phải, duyên phận, lại là hai chữ này. Tại sao mỗi lần Pháp Hải nói ra hai chữ này đều làm cho người ta rất muốn đánh hắn như vậy?(TNN: cái mặt cần ăn đòn a =]])
Có điều, mình mang thai sao? Trong bụng có hài tử của ŧıểυ Bạch rồi! Nhưng kia lại là Văn Khúc tinh quân ôn nhu nho nhã? Hắn làm sao lại đầu thai chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Hứa Tiên không hiểu, mọi chuyện đã khác hẳn với nguyên tác rồi, tại sao Văn Khúc tinh quân vẫn có thể đầu thai thành con của nàng được đây. Hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ tới nam tử trẻ tuổi kia bây giờ đã đầu thai thành con mình, nàng đã cảm thấy thật quái dị rồi.
Hứa Tiên vuốt bụng nhìn về phía Bạch Tố Trinh, lại phát hiện Bạch Tố Trinh ánh mắt cực nóng, sáng quắc nhìn nàng. Bạch Tố Trinh chậm rãi đặt tay lên tay Hứa Tiên, sau đó nhẹ nhàng vuốt bụng Hứa Tiên, dịu dàng nói: “Bất kể là cái gì hạ phàm, hắn đều là hài tử của ta và nàng, cái này là đủ rồi.” (TNN: anh cứ chuẩn bị mà đón tình địch vào cửa đi =]] haha sau này hối k kịp đó =)))
Hứa Tiên ngẩn người, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn. Đúng vậy a, đây là con của mình. Mình rốt cuộc đang luẩn quẩn cái gì chứ.
Dương Thiền thì tò mò nhìn bụng Hứa Tiên, cũng muốn đưa tay sờ sờ. Nhưng phía trước không còn chỗ, nên cứ tò mò.
ŧıểυ Thanh cũng rất kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần liền hì hì cười nói: “Chúc mừng đại ca, Hứa Tiên.”
Còn ŧıểυ rết và Ngao Thanh thì tò mò nhìn bụng Hứa Tiên. ŧıểυ rết nhỏ giọng nói với Ngao Thanh: “Vợ à, nàng nói xem sư phụ sẽ sinh ra người hay rắn đây?”
“Câm miệng, ngu ngốc. Còn rãnh rỗi lo lắng sư phụ sinh ra cái gì, tốt nhất nghĩ tới mình trước đi. Xem rút cuộc sau này ta sẽ sinh cái gì.” Ngao Thanh tức giận nói.(TNN: có lẽ là một con rồng có rất nhiều chân chăng *chống cằm suy tư*)
Vì vậy, ŧıểυ rết rối rắm.
Hứa Tiên vuốt bụng mình, đắm chìm trong vui sướиɠ. Có đứa nhỏ rồi, trong bụng mình có con của ŧıểυ Bạch rồi.
Bạch Tố Trinh bộ mặt luôn luôn lãnh khốc giờ phút này cũng trở nên nhu hòa. “Hiện tại cảm thấy thế nào? Vẫn rất khó chịu sao? Chúng ta hay là trở về đi thôi.” Bạch Tố Trinh nhìn sắc mặt Hứa Tiên có chút không tốt, lo lắng nói.
“Không có chuyện gì. Đã tới rồi, chúng ta nên bá kiến cha của đồ đệ đã.” Hứa Tiên nghĩ, nếu đã đến đây, gặp một lần cũng không có gì không tốt.
“Ở ngay phía trước rồi. Cùng cha con chào hỏi chút đi nha.” ŧıểυ rết mở miệng.
Hứa Tiên gật đầu, Bạch Tố Trinh rút cuộc đáp ứng. Đoàn người đi lên trên núi. Pháp Hải thì cáo từ với bọn họ rồi rời đi.
ŧıểυ rết mang theo mọi người trực tiếp đi về phía nhà hắn.
“Đến, đến rồi.” ŧıểυ rết vui rạo rực chỉ vào động phủ phía trước nói.
Hứa Tiên nhìn cửa động phủ kia, có chút u mê. Động phủ này cùng động phủ của Bạch Tố Trinh hoàn toàn là hai loại phong cách ngược. Cái động được trang hoàng nguy nga lộng lẫy kia thực làm nàng hoài nghi đây rút cuộc là động phủ của yêu tinh sao? Hẳn phải là nhà giàu mới nổi thì đúng hơn á! Nhìn một chút lớp vàng gắn trên cửa lớn kia, nhìn một chút hoa văn tinh xảo bằng bạc kia, tiếp đó lại nhìn một chút đống dạ minh châu gắn trên cửa kia.
ŧıểυ rết tiến lên đẩy cửa ra, hướng bên trong hô to: “Cha, con đã về rồi.”
Bên trong không có động tĩnh gì.
ŧıểυ rết tiếp tục lớn tiếng hô: “Cha, con đã về rồi.”
“Gọi cái rắm a. Ta không phải đã nói, tìm không được vợ thì đừng có trở lại hay sao?” Bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp, tức giận nói, “Còn la chí chóe nữa cẩn thận ta cắt đứt chân ngươi đó!”
Cắt đứt chân, chậc chậc, đó hẳn là một “công trình” tương đối khổng lồ đây. Hứa Tiên ở trong lòng vô cùng chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề này.
“Con tìm được vợ rồi.” ŧıểυ rết lại gào thét một câu.
Bên trong phịch một tiếng lớn, hình như là cái gì rớt xuống đất. Tiếp theo, vang lên tiếng bước chân dồn dập, một thân ảnh rất nhanh xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Đâu? Đâu?” Người vừa mở cửa gào thét.
Hứa Tiên đánh giá người vừa đến, thoạt nhìn bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, một thân áo choàng màu đen, phía trên thêu hoa văn màu vàng. Một chân mang giày da, chân còn lại đi trần, hiển nhiên mới vừa rồi chưa kịp mang xong giầy, đã vội vã chạy đến. Khuôn mặt cũng là có chín phần tương tự với ŧıểυ rết, là một đại thúc “xinh đẹp”.(Xu: êccêc, tác giả dùng từ MĨ a)
Kim Bạt Pháp vương thấy ở cửa nhiều người như vậy có chút trợn tròn mắt, sau đó thấy ŧıểυ rết lôi kéo ŧıểυ Long Nữ, lập tức liền xác nhận mục tiêu. Này, này. . . . . . Kim Bạt Pháp Vương nghẹn họng trân trối, đây là ŧıểυ Long Nữ sao? Sừng rồng này, đuôi rồng nữa này! Kim Bạt Pháp Vương cảm giác trái tim nhỏ bé của mình có chút chịu không nổi rồi.
“Cha, đây là vợ con, Ngao Thanh. Đây là sư phụ con, Hứa Tiên. Đây là sư công con, sư phụ của sư phụ. Còn người này cũng là sư công con luôn, nhưng là tướng công của sư phụ. Đây là ŧıểυ Thanh sư thúc.” ŧıểυ rết giới thiệu mọi người, “Đây là cha con, Kim Bạt Pháp Vương.”
Kim Bạt Pháp Vương đầu óc có chút hôn mê. Nhếch miệng cười với mọi người nói: “Chư vị đường xa mà đến, cực khổ rồi. Mời vào tệ xá uống chén trà. Con ta đã phiền chư vị chiếu cố nhiều.” Kim Bạt Pháp Vương chắp tay hành lễ.
Hứa Tiên đáp lễ: “Đâu có đâu có, ŧıểυ rết vẫn luôn rất biết nghe lời.” Hứa Tiên trong lòng thầm nghĩ, tuy ŧıểυ rết rất dở hơi, nhưng xem ra cha hắn cũng vẫn còn chút bình thường đi.
Kim Bạt Pháp Vương mời mọi người vào động phủ, mình đi ở phía sau, một phát kéo ŧıểυ rết qua: “Nhi tử à, ta kêu con tìm vợ, nhưng không có bảo con trèo cao như vậy a, con muốn hại chết lão tử chắc. Còn có ta chẳng phải đã bảo con tìm bắp đùi to một chút mà ôm, vậy bắp đùi sư phụ con có to không?” (TNN: ý nói tìm trụ cột mạnh một chút mà bám đó =]])
Hứa Tiên giật giật khóe miệng, thu hồi ý nghĩ mới vừa rồi cảm thấy Kim Bạt Pháp Vương bình thường. Người bình thường khi nói những lời này không phải nên kéo ŧıểυ rết qua chỗ khác tránh xa mọi người rồi mới nói sao?
“Chắc là to.” ŧıểυ rết cẩn thận suy nghĩ một chút, nói, “Sư phụ của sư phụ là Dương Thiền, muội muội Nhị Lang Chân Quân. Nhị Lang Chân Quân cùng tướng công của sư phụ tình cảm rất tốt, thường xuyên ở chung một chỗ đó.” (TNN: haha JQ nha =]])
ŧıểυ rết vừa dứt lời, sắc mặt Bạch Tố Trinh liền đen lại. Hứa Tiên thì rất muốn cười. Tình cảm tốt, thường xuyên ở chung một chỗ, ha ha. Tại sao nghe lại có cảm giác không ổn vậy chứ.
Kim Bạt Pháp Vương vỗ ngực há miệng hít sâu, sau đó nặng nề vỗ vỗ bả vai ŧıểυ rết, vui sướиɠ hài lòng nói: “Nhi tử ngoan, làm rất khá. Bắp đùi này có thể ôm được rồi.”
Mọi người im lặng quay đầu nhìn hai cha con, bọn họ rốt cuộc có biết tự giác tiết chế khi nói chuyện hay không?
Kim Bạt Pháp Vương lấy lại tinh thần, hắc hắc cười với mọi người, ngượng ngùng nói: “Chư vị mời vào, mời vào.”
Lần này Hứa Tiên chưa thấy được hai con thỏ tinh kia, trong lòng có chút tiếc nuối. Khi bọn họ đi Kim Bạt Pháp Vương cũng kiên quyết kín đáo đưa cho Hứa Tiên rất nhiều tài vật, tỏ vẻ cảm tạ nàng. Cuối cùng mới nói ra là ŧıểυ rết sau này liền nhờ cậy vào Hứa Tiên. Đối với ŧıểυ Long Nữ Ngao Thanh, Kim Bạt Pháp Vương vừa vui vừa buồn. Đối phương là Long Tộc, chưa nói tới chuyện hôn sự này chắc chắn sẽ lận đận, mấu chốt nhất chính là đối phương còn chưa trưởng thành, nhi tử nhà mình còn phải đợi dài dài a.
Chia tay Kim Bạt Pháp vương, Bạch Tố Trinh liền mang Hứa Tiên trực tiếp trở về nhà ở trấn Giang dưỡng thai. Núi Thanh Thành quá lạnh, Bạch Tố Trinh sợ nàng sau khi mang thai chịu không được khí hậu ở đó.
Hứa Kiều Dung đối với việc trở về của bọn họ đương nhiên mừng rỡ. Chính nàng cũng sắp lâm bồn rồi, hiện tại biết được Hứa Tiên mang thai, tất nhiên là song hỷ lâm môn.
Trên trời, Thiên Quyền Cung đã sớm không một bóng người, không còn thân ảnh Văn Khúc tinh quân.
Quan Âm cùng Kim Thiền tử đứng trên mây, nhìn xuống dưới.
“Ngươi cảm thấy, ngươi có thể thắng sao?” Mi tâm giữa chân mày Quan Âm hiện lên thần sắc lo lắng.
Kim Thiền Tử tà tà cười một tiếng: “Đừng xem thường bọn họ, chúng ta rửa mắt chờ xem đi.”