“Báo ân?” Hứa Tiên cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rít ra hai chữ này.
“Đúng vậy a. Ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên muốn báo ân rồi.” Lương Liên mỉm cười đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Tiên.
“Ta cũng đã sớm nói rồi, không cần.” Hứa Tiên tức khóe mắt cũng muốn co quắp liễu.
“Như vậy sao được? Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (cho dù ơn nhỏ như giọt nước cũng phải dùng sông lớn báo đáp). Huống chi là ân cứu mạng?” Lương Liên vẻ mặt nghiêm túc phản bác lời Hứa Tiên.
“Thật sự không cần, Lương thiếu gia, ta đang ở Cô Tô sống rất tốt, bây giờ lại bị ngươi điều tới đây.” Hứa Tiên run run khóe miệng, vô cùng khó chịu. Phải rời xa ŧıểυ Thanh và ŧıểυ chính thái không nói, khiến nàng phiền lòng nhất chính là hại ŧıểυ Bạch cũng phải chạy theo tới nơi kinh thành nguy hiểm này cùng nàng. Đây hết thảy đều là do kẻ trước mắt này tạo nên. Sớm biết thế, lúc ở hẻm nhó kia nên lấy gạch nện chết hắn cho rồi!
“Ở cái nơi như Cô Tô đó có chỗ nào tốt? Nếu ngươi muốn mở tiệm thuốc, ta mở cho ngươi, đừng nói một tiệm, cho dù là mười tiệm cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, ta nói rồi, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý bất tận.” Lương Liên khiêu mi, ngạo nghễ nói, “Nếu ngươi muốn vào triều làm quan, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi.”
“Nhưng mà, Lương thiếu gia, ta không có chí lớn như vậy, ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản khoan khoái mà thôi.” Hứa Tiên cảm thấy nói chuyện cùng Lương Liên này rất là tốn sức. Không dễ khai thông chút nào a, một bên là giai cấp vô sản, một bên là con nhà đại quan đại phú.
“Nhưng mà. . . . . .” Lương Liên sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, cười nói, “Ngươi cái gì cũng không muốn, ta làm sao báo ân đây?” (TNN: lại lấy thân báo đáp giống ŧıểυ Bạch ế =]] làm thê tử tỷ ý đi haha)
“Vậy ngươi đưa tiền đi.” Hứa Tiên nói ra những lời này khiến Lương Liên chợt cảm thấy không còn chút sức lực nào, “Nếu một nghìn lượng bạc ngươi thấy vẫn không đủ, vậy ngươi cho nhiều thêm một chút là được.”
“Mạng của bổn thiếu gia, há lại có thể dùng bạc để tính toán?” Lương Liên hơi chán nản, trong lòng thậm chí có chút tức giận. Tại sao thiếu niên thanh tú trước mặt này lại cứ luôn bài xích hắn như vậy, chưa từng có ai dùng thái độ như thế với hắn. Kẻ nào thấy hắn có ai là không nịnh nọt, hận không thể có chút quan hệ với hắn? Còn thiếu niên này, sâu trong mắt đều là chán ghét và đề phòng, rút cuộc chuyện này là sao đây?
Người có đôi khi là như vậy, càng không chiếm được càng không cam lòng, càng muốn chiếm lấy. Càng bị xem thường thì lại càng muốn được người ta thừa nhận.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hứa Tiên cũng nổi giận rồi, nếu không phải bây giờ đang ở Lương vương phủ, nếu đối phương không phải là con trai Lương vương gia, mình đã sớm nhắm ngay mặt hắn, cho hắn một đá rồi.
“Để ta suy nghĩ kỹ đã. Trong quân doanh đều là một đám nam nhân hôi thối, hơn nữa ăn không ngon ở không tốt.” mắt Lương Liên híp thành một đường thẳng, khóe mắt lộ ra tinh quang , “Ngươi tạm thời đi theo bên cạnh ta đi.”
“Cái gì?” Hứa Tiên cau mày, chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên, “Ý ngươi là bảo ta làm tay sai cho ngươi? À, không, làm gã sai vặt cho ngươi? Ngươi xác định ngươi là đang báo ân sao?” Cái chức tay sai này sợ là mình không đảm nhiệm nổi rồi, nhìn chân tay mảnh khảnh thế này, muốn đánh người? Không bị người đánh đã là tốt lắm rồi.
“Tay sai?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Lương Liên sầm xuống. Cái này là ý gì?
“Con nhà giàu không phải đều khệnh khạng phe phẩy quạt, có một bầy tay sai đi theo phía sau, đùa giỡn con gái nhà lành sao?” Hứa Tiên nhỏ giọng nói thầm một câu.
Lương Liên dở khóc dở cười, nhưng ngay sau đó vỗ mạnh lên bàn một cái: “Ngươi xem Bổn thiếu gia là hạng người nào? Bổn thiếu gia há lại là kẻ vô tích sự như thế sao?”
“Ta nhìn cũng không khác lắm đâu.” Hứa Tiên lại nói thầm một câu.
“Ngươi!” Lương Liên vẫn là lần đầu tiên bị xem thường như vậy, tức giận muốn phát tiết nhưng lại không phát được, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không yếu thế, cũng trừng lại.
Lương Liên rốt cục không nhịn được, phì một tiếng bật cười. Cần gì phải cùng Hứa Tiên giận dỗi lúc này chứ? Ở cùng lâu, hắn dĩ nhiên sẽ tự hiểu ra mình là người thế nào. Lần đầu tiên, Lương Liên lại khát vọng được người ta chấp nhận như thế.
“Tóm lại, thư điều phái đã đưa xuống. Ngươi bây giờ không còn nơi nào để đi đâu, tạm thời ở lại bên cạnh ta. Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, chi tiêu ăn mặc tuyệt đối không làm ngươi thiệt thòi.” Lương Liên quyết định tiến hành từ từ.
“Nếu muốn báo ơn, thì phải có chút thành ý a. Chi bằng ngươi đưa ta về lại quê nhà ở Trấn Giang đi.” Hứa Tiên thật sự không thể chấp nhận được cái thái độ báo ân cao cao tại thượng này của Lương Liên. Thế nào mà những kẻ thiếu nhân tình người ta đều tự xem mình như đại lão gia thế? Lúc đầu là ŧıểυ Bạch……. A phi (nhổ nước miếng đó, ý chỉ sự khinh bỉ), cái tên Lương Liên tự cao tự đại này sao có thể so sánh với ŧıểυ Bạch nhà mình chứ? Thật mà hoang tưởng mà!
“Không được.” Lương Liên không cần suy nghĩ trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
“Tại sao?” Hứa Tiên tức giận.
“Ta nói không được là không được.” đáy mắt Lương Liên hiện lên vẻ đắc ý, bỗng nhiên từ trong lồng ngực móc ra một phong thư, đưa cho Hứa Tiên, “Ngươi đọc trước đi rồi hãy nói xem đi hay ở.”
Hứa Tiên do dự, nhận lấy thư, vừa nhìn thấy nét viết trên thư kia, nàng liền giật mình. Bởi vì đó là nét bút của Hứa Kiều Dung. Mở thư ra, xem xong, Hứa Tiên liền nổi giận. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như cười như không của Lương Liên, gân xanh trên trán giật giật.
Thật là một kẻ hèn hạ vô sỉ! Thì ra hắn đã phái người đưa tin cho Hứa Kiều Dung, nói Hứa Tiền có ơn cứu mạng với hắn, nên hắn để Hứa Tiên đi theo bên người hắn làm việc, đương nhiên sẽ không bạc đãi Hứa Tiên. Hứa Kiều Dung viết thư trả lời, bên trên dặn dò Hứa Tiên phải chăm chỉ làm việc cho Lương vương phủ, tận tâm với triều đình. Phía cuối lại viết bảo nàng phải cẩn thận đừng để bị người ta phát hiện ra thân phận nữ nhi, tự chăm sóc mình cho tốt. Thật ra thì Hứa Kiều Dung khi nhận được thư rất là lo lắng, khủng hoảng, nhưng cũng có chút lo lắng. Hứa Tiên dù sao cũng là nữ nhi, song vừa nghĩ tới Hứa Tiên là ân nhân cứu mạng của một đại nhân vật như Lương thiếu gia thì cũng yên lòng hơn một chút.
“Hứa Tiên, ngươi hãy nghĩ cho kĩ nên làm thế nào để ta cũng cảm thấy phù hợp, báo ơn rồi, ngươi có thể về nhà.” Lương Liên thong thả ung dung nói.
“. . . . . .” Hứa Tiên nhìn Lương Liên có chút vô lại, cảm thấy đầu có chút đau đau, đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
“Hiện tại, ngươi chắc cũng mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.” Lương Liên nói rồi quay sang hướng bên ngoài hô lên, “Người tới, mang Hứa công tử đi xuống tắm rửa.”
Rất nhanh, từ ngoài cửa có hai nhà hoàn ngoan ngoãn tiến vào, đi tới Hứa Tiên trước mặt cung kính hành lễ: “Hứa công tử, mời.”
Hứa Tiên bất động, trợn mắt nhìn Lương Liên. Lương Liên cũng sừng sững ngồi ở trên ghế chậm rãi uống trà.
Phịch phịch hai tiếng, hai nha hoàn kia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hứa Tiên, rồi cứ bất động như vậy.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tựa như chỉ cần một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Lương Liên nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng. Sau đó hai nha hoàn kia liền hướng về phía Hứa Tiên liên tục dập đầu, đập xuống không hề nhẹ, từng tiếng bịch bịch vang lên.
“Được rồi, đứng lên đi, dẫn ta đi tắm rửa.” Hứa Tiên bại trận, tức giận nhìn Lương Liên. Quả nhiên, tên Lương Liên này cũng không phải là thứ tốt gì, cứ nhìn vẻ sợ hãi của những hạ nhân này đối với hắn là đủ biết.
Lương Liên khẽ mỉm cười: “Các nàng nếu hầu hạ không chu đáo, ngươi cứ nói cho ta biết.”
“Hừ.” Hứa Tiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa. Hai nha hoàn kia vội vàng đi theo, nhưng trong lòng vô cùng chấn động. Lần đầu tiên thấy có người vô lễ với thiếu gia như vậy, mà trông thiếu gia vẫn tươi cười không hề tức giận.
Đợi hai nha hoàn chuẩn bị xong nước nóng, Hứa Tiên bảo các nàng đi ra ngoài, nói mình nàng tự tắm rửa là được. Nha hoàn cũng không nhiều lời, chuẩn bị y phục xong liền yên lặng lui ra.
Hứa Tiên nằm trong bồn gỗ, nghiêng đầu nghĩ tới chuyện vừa rồi. Tên Lương Liên này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nói muốn đợi mình nghĩ ra biện pháp báo ơn khiến hắn cảm thấy thích hợp thì mới được. Đòi tiền không cho, đòi về nhà cũng không cho. Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy, hình như bất kể mình yêu cầu cái gì, đối phương cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng là, rốt cuộc hắn muốn gì?
Thời điểm Hứa Tiên đang trầm tư, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen. Nàng vừa định hô lên, thì một bàn tay trắng trẻo thon dài vươn ra bịt miệng nàng lại.
“Là ta.” Giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh vang lên.
Hứa Tiên vui mừng nhìn người trước mắt, Bạch Tố Trinh buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên. Da nàng bị làn nước nóng làm cho hồng hào, cổ thon dài thoạt nhìn mê người như vậy, từ ngực trở xuống chìm trong nước như ẩn như hiện, tản ra một lực hấp dẫn không nói lên lời.
Hứa Tiên nhìn sắc mặt Bạch Tố Trinh, sửng sốt. Sau đó cúi đầu nhìn thân thể mình, hô nhỏ một tiếng ngụp xuống nước, chỉ để lại phần từ mũi trở lên, trợn mắt nhìn Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nhìn động tác của nàng, bình tĩnh nói: “Đã sớm thấy, cũng sờ qua rồi.”
“Huynh!” Hứa Tiên thật sự vô lực phát ói rồi. Lời nói vô sỉ này cùng với nam tử khuôn mặt tuấn dật phi phàm, xuất trần thoát tục trước mặt thật sự không hề tương xứng. Nhưng hắn lại cố tính nói ra tự nhiên như thế.
Đang lúc Hứa Tiên á khẩu, thì trên trán bỗng cảm thấy ấm áp. Bạch Tố Trinh cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn lên trán nàng. Sau một khắc, nàng đã bị Bạch Tố Trinh lôi ra khỏi bồn gỗ.
“Đừng, bên ngoài có người………” Hứa Tiên kinh hoảng không thôi.
“Các nàng không nghe được.” Bạch Tố Trinh mới vừa rồi niệm pháp quyết, che đi tiếng động trong phòng.
Bạch Tố Trinh bình tĩnh giúp Hứa Tiên lau khô thân thể, đem y phục đưa cho Hứa Tiên mặc vào. Lúc này mới nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hả?” Hứa Tiên đang quấn vải trắng lên ngực, nghe Bạch Tố Trinh hỏi như vậy, có chút nghi ngờ nói, “Huynh mới vừa rồi không ở bên cạnh ta sao? Ta nghĩ huynh ở đó. Còn tưởng huynh nghe hết cuộc đối thoại của ta và Lương Liên rồi?”
“Cái gì!” Hứa Tiên kinh hô, lúc này mới nhớ tới, Lương vương phủ quả thật không giống với gia đình bình thường. Thần trấn thủ Lương vương phủ dĩ nhiên càng không đơn giản như vậy. Vì vậy vội vàng sờ soạng khắp người Bạch Tố Trinh, “Vậy huynh có bị thương không? Không sao chứ? Môn thần Lương vương phủ có phải rất lợi hại hay không?”
Bạch Tố Trinh cảm nhận được đôi tay không xương mềm mại nhỏ bé kia sờ tới sờ lui trên người mình, cỗ hỏa khí vừa vất vả kìm nén dưới bụng lại có chiều hướng tăng vọt, vội vàng bắt lấy tay Hứa Tiên, nhàn nhạt nói: “Ta không sao. Yên tâm.” Có chuyện chính là đám môn thần kia, lời này Bạch Tố Trinh không nói ra miệng. Mà cùng lúc đó ở ngoài cửa Lương vương phủ, hai vị môn thần mặt sưng mũi vẹo nằm ở dưới đất, ôi ôi kêu rên.
“Thật sao?” Hứa Tiên vẫn không yên tâm.
“Nếu không thử một chút?” mặt Bạch Tố Trinh không có biểu cảm gì, song lời này quả thật vô cùng tà khí. Thêm đó ánh mặt lại rơi lên ngực Hứa Tiên không chịu rời đi. Như vậy mà vẫn không biết có ý gì thì quá kì quái rồi.
Mặt Hứa Tiên đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Đừng, đừng. Đừng ở chỗ này.”
Bạch Tố Trinh không khỏi bật cười, vừa nhìn nụ cười này, Hứa Tiên thiếu chút nữa ngây người.
“Nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Bạch Tố Trinh ôm chầm lấy Hứa Tiên, ngồi ở trên ghế, để Hứa Tiên ngồi trên đùi mình, mở miệng hỏi.
“Ta cũng không biết nữa, cái tên Lương Liên này rất kỳ quái.” Hứa Tiên cũng không hiểu, đem chuyện tình lúc trước toàn bộ nói cho Bạch Tố Trinh biết.
“Báo ơn?” Bạch Tố Trinh nhíu mày, lạnh lùng phun ra hai chữ. Giọng nói mười phần nguy hiểm kia làm cho Hứa Tiên sợ run cả người.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Bạch Tố Trinh đương nhiên cảm giác được người trong lòng run rẩy, cười lạnh một tiếng, “Không được giấu diếm, làm sao nàng lại có ơn cứu hắn?