Hứa Tiên mở to mắt nhìn tình huống trước mặt. Bạch Tố Trinh ngạo nghễ đứng trước tượng Quan Âm, lạnh lùng nói: “Ta có việc tìm ngươi.”
Khuôn mặt lạnh như băng, cao ngạo đứng chắp tay, chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy, không có dư thừa.
Cái này có thể làm Quan Âm Đại sĩ hiển linh sao? Hứa Tiên vô cùng hoài nghi.
Nhưng một khắc sau cằm nàng thiếu chút nữa liền trật khớp.
Bởi vì một đa͙σ ánh sáng nhu hòa hiện lên, tượng Quan Âm Đại sĩ hóa thành người thật.
“Có chuyện gì?” Quan Âm Đại sĩ hiền lành mỉm cười, giọng nói ôn hoà giống hệt giọng nói lần trước Hứa Tiên nghe được.
Vậy mà cũng được sao? Hứa Tiên ngớ người, ngày đó mình ở trước tượng Quan Âm lạy không biết bao lâu, Quan Âm mới hiển linh. Chậc chậc, ŧıểυ Bạch nhà mình quả đúng là lợi hại nha, một câu nói liền khiến Quan Âm Đại sĩ hiển linh rồi. Hứa Tiên có chút sùng bái nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Bạch Tố Trinh.
“Có người khó sinh, cần giúp đỡ.” khẩu khí Bạch Tố Trinh cực kỳ bình thản, song lại có nét mạnh mẽ không cho cự tuyệt.
Khóe mắt Quan Âm Đại sĩ khẽ co quắp, nhưng trên mặt vẫn một bộ dạng hiền lành ôn hòa như cũ. Có điều trong lòng đã điên cuồng hét lên rồi, chuyện quái quỷ gì đây? Khó sinh cũng tìm mình? Coi mình là cái gì? Bà đỡ sao?! Còn có, Bạch Tố Trinh, đây là thái độ cầu người của ngươi sao?
Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . . trong lòng Quan Âm Đại sĩ dùng sức niệm hai chữ này, niệm đến mười lần, tâm mới thoáng bình lại.
“Chuyện này dễ thôi. Dưới Phổ Đà sơn có một gốc cây Linh Âm, quả của nó có thể đỡ đẻ. Ngươi đi đi.” Quan Âm Đại sĩ mỉm cười nói với Bạch Tố Trinh. Trong lòng lại là vẻ mặt dữ tợn: Ta xiên, nhanh chóng biến đi cho khuất mắt lão tử. (TNN: haha ta bắt đầu thích Quan Âm rồi đấy =]])
“À, cám ơn.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
“Đa tạ Quan Âm Đại sĩ.” Hứa Tiên cũng vội vàng cảm ơn.
Quan Âm Đại sĩ mỉm cười, tường quang hiện lên, lần nữa biến thành tượng.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh ôm eo Hứa Tiên, tung người bay lên tận trời.
“Đi Phổ Đà sơn à? Nơi đó là chỗ ở của Quan Âm Đại sĩ sao?” Hứa Tiên nhớ rất rõ, Tử Trúc Lâm ở Phổ Đà sơn, đây hình như là địa bàn của Quan Âm Đại sĩ mà.
“Ừ.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đáp.
Hứa Tiên có chút kích động rồi, lại có thể được đi Phổ Đà sơn trong truyền thuyết a, nơi đó có phải linh khí dư thừa, có phải thật sự có gấu đen canh giữ như trong phim không đây?
Bất quá, cũng không có nhìn thấy cái tiên cảnh gì giống như Hứa Tiên tưởng tượng. Bởi vì bọn họ dừng ở phía ngoài Phổ Đà sơn, dưới chân núi có một gốc cây cổ thụ chính là cây Linh Âm bọn họ muốn tìm.
“Quả màu nâu này thật sự có thể giúp người ta thuận lợi sinh con sao?” Hứa Tiên nghi ngờ kéo nhánh cây thấp nhất qua, nhìn thứ quả màu nâu nhỏ bằng đầu ngón tay út phía trên.
“Hắn nói có thể thì có thể.” Bạch Tố Trinh thờ ơ nói.
“Cũng đúng, Quan Âm Đại sĩ làm sao có thể gạt người.” Hứa Tiên có chút ngại ngùng cười, mình sao có thể hoài nghi Quan Âm Bồ Tát đây?
“Hái rồi đi thôi.” Bạch Tố Trinh nói.
Hứa Tiên vừa định hái hai quả, đột nhiên như tên trộm lén lút nhìn chung quanh, sau đó kè sát vào Bạch Tố Trinh, thầm thì nói: “ŧıểυ Bạch, chúng ta có thể đem quả cây này về trồng hay không a. Nói như vậy có thể tạo phúc cho rất nhiều người đó. Còn có thể kiếm tiền rất nhiều tiền nữa nha.” Câu sau Hứa Tiên nói rất nhỏ. (TNN: e thấy mục đích chính của tỷ hẳn là câu sau đi =)))))
Bạch Tố Trinh im lặng, nhìn Hứa Tiên một chút, rồi lại nhìn cái cây một chút, gật đầu: “Có thể.”
“Oa ha ha, vậy chúng ta mau hái mang về đi thôi, ŧıểυ Bạch huynh là lợi hại nhất đó.” Hứa Tiên vội vàng chân chó vuốt mông ngựa.
Phía trên, khuôn mặt xinh đẹp của Quan Âm Đại sĩ vặn vẹo méo mó.
“Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh. . . . . .” Quan Âm Đại sĩ nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng rít ra cái tên này. Hắn thế nhưng lại muốn hái quả cây cổ thụ trước cửa nhà mình, lấy về trồng kiếm tiền!
“Ha hả, rất thông minh mà.” Một giọng nói trong sáng có chút hài hước vang lên ở bên cạnh Quan Âm Đại sĩ.
“Thông minh cái rắm!” Quan Âm Đại sĩ rốt cục không nhịn được nói tục, “Không phải hái cây của ngươi dĩ nhiên ngươi có thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng rồi.”
“Chậc chậc, đừng như vậy, đừng như vậy. Nóng nảy là không tốt đâu.” Chủ nhân của giọng nói trong trẻo một thân trường bào màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh thật dài cứ tùy ý tản ra trên vai, tới tận gót chân, giống như thác nước làm cho lòng người kinh hãi. Lông mày cùng đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt tràn đầy ý cười. Môi mỏng gợi cảm mê người khẽ nhếch lên, có một cỗ mị lực khó nói ra lời. Thật là một mỹ nam tử!
Quan Âm Đại sĩ chợt trầm mặc, một lúc lâu mới nhẹ nhàng than thở: “Kim Thiền tử, ngươi thật sự quyết định cứ tiếp tục như vậy?” Nam tử mị hoặc đứng cùng Quan Âm Đại sĩ này không phải ai khác, chính là đệ tử dưới trướng của Như Lai, Kim Thiền tử! (TNN: Đường tăng trong truyền thuyết hoho)
“Có gì không thể?” Kim Thiền Tử vô lại cười cười, trong mắt tràn ngập vẻ phóng khoáng không kềm chế được.
“Tùy ngươi vậy.” Quan Âm Đại sĩ than thở, bất đắc dĩ gật đầu.
Mà lúc này Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đương nhiên không biết đoạn nói chuyện của hai vị đại thần kia, Hứa Tiên đang nhìn Bạch Tố Trinh gieo hạt cây Linh Âm xuống đất trong hậu viện, cao hứng vô cùng, ánh mắt cũng sắp biến thành hình đĩnh bạc rồi.
“Nàng không phải muốn đi cứu người sao?” Bạch Tố Trinh nhìn bộ dạng mất thể diện của Hứa Tiên, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở.
“A! Đúng nha, ta đi trước đây.” Hứa Tiên vội vàng hái một trái, rồi vọt ra cửa.
Hứa Tiên vội vã chạy tới cửa Tri Phủ, đương nhiên là bị ngăn lại. Đến khi Hứa Tiên nói mình có biện pháp làm Tri Phủ phu nhân sinh thuận lợi, thị vệ lúc này mới thay đổi thái độ. Nhưng Hứa Tiên là một nam nhân, cho dù hắn là đại phu, cũng không thể để hắn đi vào đỡ đẻ cho phu nhân a. Thị vệ vội vàng đi bẩm báo quản gia, không bao lâu, đã thấy quản gia chạy ra ngoài.
“Ngươi có biện pháp?” Quản gia vội vàng hỏi.
“Phải, xin cho ta gặp Tri phủ đại nhân. Nếu tiếp tục chậm trễ sợ rằng không tốt đâu.” Hứa Tiên nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi, hiểu được trong phủ nhất định là nhốn nháo hết cả rồi.
“Này, thôi được rồi, ngươi trước theo vào đi. Xem lão gia định đoạt thế nào.” Quản gia kia cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mang theo Hứa Tiên vào phủ, Tri phủ đại nhân cũng biết tin có một đại phu nói mình có thể giúp phu nhân thuận sinh, cho nên vô cùng nóng ruột đi tới đại sảnh tiếp kiến Hứa Tiên.
“Ngươi là người phương nào? Thật sự có biện pháp sao?” Tri phủ đại nhân cảm giác mình bây giờ đúng là gấp đến loạn đầu rồi, nhưng hắn đã không còn cách nào nữa, tất cả bà đỡ tìm khắp toàn thành đưa tới, cũng đều không thể giúp phu nhân sinh hạ. Nghe trong phòng sinh thanh âm càng ngày càng yếu, tâm hắn quả thực loạn thành một đoàn rồi.
“Thảo dân là đại phu Hoà Nhân Đường, Hứa Tiên.” Hứa Tiên hành lễ, “Đại nhân không cần bối rối, thảo dân có một viên thuốc bào chế công phu, cho phu nhân ăn vào, nhất định có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé.” Hứa Tiên đánh giá Trần Luân, thoạt nhìn cũng ngoài ba mươi, nhưng cằm mọc đầy râu, bề ngoài tàm tạm. Một thân cẩm phục đã có nhiều nếp nhăn, giống như đã mấy ngày không thay rồi. Mà chân mày thì nhăn lại, nhìn người có chút tiều tụy, hiển nhiên hai ngày này hắn cũng không có nghỉ ngơi, cứ chờ đợi ở ngoài phòng sinh. Thâm tình như vậy, khiến Hứa Tiên sinh ra mấy phần hảo cảm.
“Sao? Thật thần kỳ như thế?” Giọng Tri phủ đại nhân có chút hoài nghi, nhưng nhiều hơn là mong đợi.
“Thảo dân nguyện đem tính mạng đảm bảo.” Hứa Tiên vội vàng nói, “Xin đại nhân mau để phu nhân ăn hoàn thuốc này vào đi. Phu nhân lâu như thế vẫn không sinh hạ được hài tử, trong bụng hẳn là sinh đôi đó.” Hứa Tiên dứt lời, liền đặt quả Linh Âm đưa tới trước mặt Tri phủ đại nhân trước.
“Sinh đôi?” Tri phủ đại nhân kinh ngạc lặp lại lời Hứa Tiên, trong lòng vừa kinh vừa sợ, hắn làm sao không biết sinh đôi nguy hiểm thế nào.
“Không sai, đại nhân vẫn là mau đi đi.” Hứa Tiên thúc giục.
“Được được.” Tri phủ đại nhân vội vàng nhận lấy, phân phó người mang vào phòng sinh, hắn cũng định đi, nhưng lại nhớ ra điều gì quay đầu nói với Hứa Tiên, “Ngươi ở đây chờ.”
“Được” Hứa Tiên gật đầu, hiểu được cố kỵ của hắn.
Sau khi Trần Luân đi, Hứa Tiên ngồi ở trên ghế đại sảnh, uống trà, đánh giá chung quanh, trong lòng nghĩ nghĩ. Nhớ được hai đứa nhỏ này của Trần Luân, bé trai hình như sau đi thi đậu khoa cử, tiền đồ rất tốt a.
Cũng không lâu lắm, Trần Luân hưng phấn chạy ra, nhìn Hứa Tiên nói: “Hứa đại phu, Hứa đại phu, thật là vô cùng đa tạ ngài. Y thuật ngài quả nhiên cao siêu, thê tử ta đã không sao rồi, quả nhiên là sinh đôi.” Trần Luân kích động vạn phần, ánh mắt nhìn Hứa Tiên tràn đầy cảm kích.
“Đại nhân không cần phải cảm ơn. Phu nhân tấm lòng lương thiện, tất nhiên sẽ không có việc gì.” Hứa Tiên cười nhìn Trần Luân kích động nói, “Như vậy, thảo dân cáo từ trước, đại nhân đi xem thiếu gia cùng ŧıểυ thư một chút đi.”
“Được được, người đâu, tiễn Hứa đại phu.” Trần Luân phân phó quản gia tiễn Hứa Tiên, rồi hướng Hứa Tiên nói, “Ngày khác nhất định ta sẽ tự mình tới cửa cảm tạ.” Cảm giác được làm cha khiến hắn kích động dị thường, cũng không còn tâm ý tiếp đón Hứa Tiên được nữa.
Hứa Tiên mỉm cười đồng ý, nàng tựa hồ cũng cảm nhận được cao hứng của Trần Luân.
Về đến nhà, Hứa Tiên chạy thẳng tới thư phòng, đẩy cửa ra, thấy Bạch Tố Trinh ngồi ở bên cửa sổ.
“ŧıểυ Bạch!” Hứa Tiên cao hứng hô lên.
“Hử?” Bạch Tố Trinh không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp.
“Thứ quả kia quả nhiên rất lợi hại nha, Tri Phủ phu nhân thuận lợi sinh hạ rồi.” Hứa Tiên cao hứng nói.
“Ừm.” Bạch Tố Trinh vẫn nhàn nhạt đáp.
“ŧıểυ Bạch ~~~” Hứa Tiên nhào tới, ôm lấy cánh tay Bạch Tố Trinh lắc lắc, “Huynh cho chút biểu cảm đi mà, đừng có lệ như vậy chứ.”
Bạch Tố Trinh đang muốn nói gì, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, chợt đứng lên.
“Sao thế?” Hứa Tiên nhìn sắc mặt Bạch Tố Trinh lạnh xuống, hoảng hốt.
Bạch Tố Trinh không nói chuyện, mà phất tay áo vung lên, giữa phòng bỗng nhiên rơi xuống một thân ảnh nho nhỏ. Bịch một tiếng lăn xuống dưới chân Hứa Tiên.
Hứa Tiên bị doạ lui về sau hai bước, nhưng đợi thấy rõ ràng người rơi vào dưới chân nàng là ai, thì liền kinh hô rồi nhào tới. Là ŧıểυ chính thái, chính là ŧıểυ chính thái háu ăn ở bên Tây Hồ kia!
“ŧıểυ đệ đệ!” Hứa Tiên vốn còn đang cao hứng, nhưng mới đụng tới một chút, sắc mặt lại thay đổi.
Bởi vì, giờ phút này cả người ŧıểυ Chính Thái đều là máu tươi, y phục đã bị nhuộm đỏ, thoi thóp gục trên mặt đất.
“Chuyện gì thế này? Làm sao đệ lại biến thành như vậy?” Hứa Tiên vừa kinh vừa sợ, đem ŧıểυ Chính Thái ôm vào trong ngực, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở rồi.
ŧıểυ Chính Thái trông thấy Hứa Tiên, nó cố hết sức nở ra một nụ cười: “Tỷ tỷ, thật tốt quá, có thể gặp mặt tỷ lần cuối. . . . . .”
Nói xong, đầu ŧıểυ Chính Thái lệch sang một bên, cứ như vậy mềm nhũn trong ngực Hứa Tiên.