Hứa Tiên kéo Bạch Tố Trinh, vội vàng đi vào Phong Đô. Ở cửa, họ bị mấy tên lính quỷ chặn lại.
“To gan, yêu quái phương nào, à ừm… và người phàm nữa, cư nhiên dám xông vào Phong Đô?” Tên lính quỷ quát lớn, lúc thấy Hứa Tiên thì hơi ngạc nhiên.
Bạch Tố Trinh vẫn lạnh lùng, chuẩn bị đánh nhau.
Hứa Tiên ngăn Bạch Tố Trinh lại, cười hề hề, nói với hai tên lính quỷ: “Hai vị đại ca, giúp đỡ chút đi, chúng tôi chỉ vào xem một chút, sẽ ra nhanh thôi mà.”
“Nói hươu nói vượn, Phong Đô há là nơi cho các ngươi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao?” Hai tên lính quỷ nổi cơn giận dữ, đinh ba trên tay run lên, ngay sau đó giọng bỗng thay đổi, trở nên hết sức nhẹ nhàng. “Cái này, ừm, chỉ vào thành đúng không, sẽ không gây chuyện chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Hứa Tiên lặng lẽ rút tay về. Sau khi hai xấp tiền âm phủ đưa ra, hai tên lính quỷ ngang nhiên đút vào tay áo, thái độ đối với Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh thay đổi 180 độ. Tiền âm phủ trong tay Hứa Tiên là vừa nhận được, xem ra rết tinh và cua con cũng rất nhanh tay. Hứa Tiên thấy hai tên lính quỷ đã nhận tiền thì đã nắm chắc. Lời Tiêu Thanh nói quả nhiên không sai.
“Ừm, hai vị phải nhớ nhé, ngàn lần không được gây sự.” Hai tên lính quỷ cẩn thận dằn dò. “Nếu không bọn ta cũng không bảo vệ được hai vị.” Về phần lỡ như bề trên truy cứu sao họ vào được Phong Đô thì hai tên quỷ này đã sớm nghĩ ra cớ. Bạch Tố Trinh pháp lực quá cao, bọn họ không nhìn thấy y vào.
“Được được, hai vị đại ca vất vả rồi.” Hứa Tiên cười hì hì, gật đầu rồi kéo Bạch Tố Trinh đi vào.
Để lại hai tên lính quỷ với tâm trạng phơi phới khi nghĩ về xấp tiền âm phủ trong tay áo mình.
Trong Phong Đô, không khí ma quỷ mù mịt làm Hứa Tiên rùng mình, nép sát vào Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh biết cô sợ nên nắm chặt tay cô, làm Hứa Tiên trở nên bình tĩnh lại.
Phong Đô cũng không khác gì thành thị của loài người cho mấy. Hai bên đường cũng có quán xá, chẳng qua là hình như làm ăn không tốt lắm. Thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng mặt mày thì trắng bệch. Cả con phố nhìn có vẻ tiêu điều cơ xác.
“Phía trước kìa!” Hứa Tiên nhìn thấy bóng dáng của Lí Công Phủ, hô lên. Đằng trước, Hắc Bạch Vô Thường đang áp giải Lí Công Phủ đi về trước.
Hắc Bạch Vô Thường tâm trạng không vui, đi cũng không nhanh lắm nên Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nhanh chóng đuổi kịp.
Lí Công Phủ nhìn thấy Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh thì trợn tròn mắt. Vì bị giẻ bịt miệng nên ú ớ cả ngày mà không nói được tiếng nào.
“Yêu quái phương nào dám chặn đường của ông mày?” Tâm trạng Bạch Vô Thường không tốt nên đương nhiên nói chuyện cũng không khách khí gì. Ở Phong Đô, tốt xấu gì bọn họ cũng là quan sai, bây giờ lại có người dám trắng trợn chặn đường.
“Ông của ai?” Giọng Bạch Tố Trinh rất lạnh lùng, toát lên vẻ nguy hiểm.
Đáng tiếc Bạch Vô Thường không phát hiện ra, vẫn lớn tiếng quát. “Ông mày chứ ông ai, sao nào?”
Nói xong, gã liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó một bàn chân đạp vào mặt gã. Trước giờ, Bạch Tố Trinh vẫn thuộc tuýt người hành động, không nói gì là ra tay luôn. À không, là ra chân luôn.
Hai dòng chất lỏng màu đỏ từ trong mũi Bạch Vô Thường chảy ra.
Hắc Vô Thường há hốc mồm nhìn tình cảnh tình cảm mắt. Gã còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì Bạch Vô Thường đã bị đạp.
“To gan!” Hắc Vô Thường thấy Hắc Vô Thường bị đánh thì tức giận định động thủ.
“Hắc Vô Thường đại ca, đợi đã, có gì từ từ nói, từ từ nói nào.” Hứa Tiên vội vàng ngăn lại. “Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Hắc Vô Thường nhíu mày, nhưng cũng dừng tay lại. Hai chữ hiểu lầm này có ý nghĩa sâu xa lắm. Trên quan trường, ai cũng biết sau khi nói hai chữ hiểu lầm thì sau đó sẽ có chuyện xảy ra. Mà chuyện ấy, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
“Đương nhiên là hiểu lầm.” Hứa Tiên nhìn Bạch Vô Thường lau máu mũi, không có lương tâm nghĩ, quỷ mà cũng chảy máu sao?
“Nói xem, hiểu lầm thế nào?” Hắc Vô Thường hất đầu lên, khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói.
“Ở đây không tiện nói chuyện, tìm chỗ nào yên tĩnh hơn đi.” Hứa Tiên liếc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng vẫn có mấy tên quỷ mặt mũi trắng bệch đi ngang qua.
Nghe Hứa Tiên nói thế, Hắc Bạch Vô Thường đã láng máng hiểu, hỏi ý nhau bằng mắt rồi cùng đi vào một cái hẻm vắng cạnh đó, Hứa Tiên kéo Bạch Tố Trinh theo sau.
“Hai vị đại ca, hai vị bắt sai hồn rồi. Đây là tỷ phu của ta, dương thọ của huynh ấy chưa tận, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Hứa Tiên đợi mọi người đứng lại liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi nói bọn ta bắt lầm là bắt lầm sao?” Mũi Bạch Vô Thường vẫn còn âm ỉ đau cho nên nói chuyện không chút khách khí. Nếu không phải gã cảm thấy đánh không lại con yêu tinh áo trắng kia thì gã đã nhào tới liều mạng rồi. Lòng gã thầm đau đớn, tại sao cùng mặc áo trắng mà người ta có vẻ phiêu dật xuất trần như thế, còn gã thì lại thấy chết chóc tiêu điều.
Hắc Vô Thường lại đang nghĩ xem lời Hứa Tiên có tin được không. Gần đây bọn họ làm ăn không được tốt lắm cho nên hễ thấy hồn phách là nhào tới bắt ngay. Nếu không bắt lầm thì tốt, nếu bắt lầm thì còn có thể bị phạt nữa. Nếu bị trừ tiếp thì tháng lương ít ỏi đáng thương của gã sẽ không còn gì nữa.
“Đúng là bắt lầm mà. Hai vị đại ca, giúp đỡ chút đi, thả tỷ phu của ta ra.” Hứa Tiên hơi sốt ruột, lấy từ trong tay áo ra một ấp tiền âm phủ thật dày, đưa đến trước mặt Hắc Bạch Vô Thường. “Cái này là để hiếu kính hai vị đại ca, hai vị lấy chút đỉnh uống trà.” Thật ra trong lòng Hứa Tiên cũng hơi thấp thỏm, không chắc chắn lắm. Chiêu hối lộ này dùng được không đây.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn đống tiền trên tay Hứa Tiên, trợn tròn mắt. Nhiều thế này mà bảo để uống trà?
Thấy Hắc Bạch Vô Thường không nhúc nhích, Hứa Tiên hiểu lầm ý bọn họ, tưởng là không đủ tiền nên móc thêm một xấp tiền nữa. “Hai vị đại ca, giúp một chút đi mà, nếu làm căng đến chỗ phán quan thì cũng không hay, phải không? Bắt lầm cũng sẽ bị truy cứu chứ.”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn chằm chặp vào xấp tiền trên tay Hứa Tiên, thòm thèm nuốt nước miếng, tay thì run lên.
“Ít quá sao? Ta còn nữa này.” Hứa Tiên như đang thách thức trái tim bé bỏng của bọn họ, lại móc ra một xấp tiền dày cộp.
“Đủ, đủ rồi…” Giọng của Hắc Bạch Vô Thường cũng run run.
Hứa Tiên chớp mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường, lúc ấy mới phát hiện không phải bọn họ chê ít mà là nhiều quá làm họ mừng đến nỗi không dám tin.
“Vậy, hồn phách của tỷ phu tôi…”
Hứa Tiên rụt tiền ra sau một chút.
Hắc Bạch Vô Thường lập tức ra tay, động tác nhanh nhẹn và trôi chảy. Hai người giật lấy xấp tiền, rồi trưng bộ mặt nịnh nọt ra. “Đương nhiên là không có vấn đề gì, dẫn về là được.”
Bộ dạng mừng rỡ của họ làm Hứa Tiên thấy mắc ói. Hứa Tiên dám khẳng định bây giờ thêm chút tiền, bảo bọn họ giơ mặt ra cho Tiểu Bạch đạp thêm mấy cái họ cũng chịu.
Bạch Tố Trinh vẫn đứng bên cạnh, im lặng mà nhìn. Y đã không còn biết nói gì nữa rồi…
“ha ha, Đại tỷ à, tỷ dẫn hồn đi là được rồi. Bọn ta bắt lầm, xin lỗi tỷ vậy.” Hắc Bạch Vô Thường cất tiền xong, chắp tay xin lỗi Hứa Tiên. Lần này, ngay cả xưng hô cũng đổi luôn.
Hứa Tiên nhếch mép. “Không dám, không dám.”
“Nếu sau này có huynh đệ gì bị bắt lầm thì cứ tìm bọn ta. Số hiệu của bọn ta là hai chín hai.” Bây giờ Bạch Vô Thường đã không thấy mũi mình đau đớn gì nữa, nhếch môi cười hề hề với Hứa Tiên.
Số hiệu? Hứa Tiên nghi hoặc. Hắc Bạch Vô Thường chẳng phải chỉ có hai người thôi sao?
“Chẳng phải địa phủ chỉ có một đôi Hắc Bạch Vô Thường thôi sao?” Hứa Tiên nghi hoặc hỏi.
“Làm gì có chứ!” Hắc Vô Thường ấm ức kêu lên. “Nếu chỉ có hai người thì sao ta phải vội như vậy. Thời này cạnh tranh dữ lắm, khó mà nói hết được.” Hắc Vô Thường tỏ vẻ không muốn nghĩ lại chuyện xưa đau lòng.
Bạch Vô Thường cũng thở dài. “Tỷ nghe số hiệu của bọn ta là biết có rất nhiều quỷ đi bắt hồn rồi. Bây giờ lòng người khó lường, cuộc sống thật khó khăn…”
Hứa Tiên nhìn Hắc Bạch Vô Thường than ngắn thở dài, tự nhiên muốn hóa đá. Không ngờ địa phủ cũng là thế này. Nghe giọng họ thì hình như rất cần tiền. Địa phủ cũng phân nghề phân nghiệp sao?
“Đại tỷ à, tỷ mau đưa hồn phách đi đi.” Bạch Vô Thường thúc giục. Gã biết nếu để người khác biết bọn họ lén thả hồn phách thì sẽ bị phạt. Nhưng điều đáng sợ nhất là có đồng nghiệp chạy tới giành ăn với bọn họ.
“Đúng vậy, đại tỷ à, tỷ mau đi đi.” Hắc Vô Thường cũng hoàn hồn lại, sau đó nói thêm. “Nếu sau này xảy ra chuyện giống vầy nữa thì nhớ tìm bọn ta, số hiệu của bọn ta là hai chín hai. Gì không nói chứ giúp các vị giao thiệp này nọ thì tụi tôi còn làm được.”
“Được được, cảm ơn hai vị đại ca trước.” Hứa Tiên cũng chắp tay đa tạ, sau đó đi về phía Lí Công Phủ đang hoàn toàn ngây ngốc. Nếu miệng Lí Công Phủ không bị giẻ nhét vào thì chắc hắn đã sùi bọt mép rồi.
Bạch Tố Trinh thu hồn phách của Lí Công Phủ lại, sau đó dẫn Hứa Tiên đi về phía cửa Phong Đô.
Hắc Bạch Vô Thường đưa mắt tiễn họ đi, ánh mắt có thể nói là lưu luyến không thôi…
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên dẫn hồn phách Lí Công Phủ về nhà, nhưng Lí Công Phủ đã tắt thở, hồn phách không sao nhập vào được.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Hứa Tiên nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lí Công Phủ, nhíu mày hỏi.
“Trước hết hãy mang hồn phách của tỷ phu nhốt vào tịnh bình của Quan Âm.” Bạch Tố Trinh nghĩ ngợi. “Nếu muốn khởi tử hồi sinh, một là có tiên đơn của thiên đình, hai là tiên thảo của Nam Cực Tiên Ông.”
“Vậy…” Hứa Tiên cũng biết hậu quả của việc yêu tinh xâm nhập thiên đình, cho nên vội vã nói. “Vậy chúng ta đi tìm Nam Cực Tiên Ông đi.”
“Huynh hỏi Quan Âm trước đã.” Bạch Tố Trinh nói xong thì dẫn Hứa Tiên đến trước bức tượng Quan Âm mà Hứa Tiên vẫn thờ.
Vẫn là giọng điệu kiêu căng như trước: “Ta có việc tìm ngài.”
Quan Âm mỉm cười hiển linh. “Chuyện gì?”
“Cho gửi hồn phách này vào tịnh bình của ngài chút nhé.” Bạch Tố Trinh xòe tay ra, hồn phách của Lí Công Phủ liền hóa thành một luồng sáng, tiến vào tịnh bình của Quan Âm.
Mắt Quan Âm khẽ giần giật nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.
“Đây là tỷ phu của Hứa Tiên, bị Tiểu Thanh dọa chết, cần phải có tiên đan để khởi tử hồi sinh.” Bạch Tố Trinh nói ngắn gọn.
“Bây giờ không có tiên đan.” Quan Âm buột miệng nói, xong thấy Hứa Tiên ngơ ngác nhìn mình thì mới khẽ ho một tiếng rồi làm ra vẻ trang nghiêm. “Gần đây Thái Thượng Lão Quân bận rộn, không có thời gian luyện đan.”
“Vậy chỉ có cách đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.” Bạch Tố Trinh khẽ chau mày.
Quan Âm vẫn đang cố gắng duy trì gương mặt tươi cười đang sắp nứt ra kia.
“Vậy nói trước với Nam Cực Tiên Ông giúp một tiếng đi.” Bạch Tố Trinh nói tiếp.
Quan Âm bắt đầu mấp máy môi.
“Cảm ơn.” Câu nói đơn giản này của Bạch Tố Trinh lại có khả năng cứu vãn cơn giận sắp bùng phát của Quan Âm. Quan Âm Bồ Tát thầm rơi lệ. Đúng là không dễ gì mà. Có thể nghe được câu cảm ơn của con rắn chảnh chọe này quả là thấy an ủi trong lòng…
“Ừ.” Quan Âm cười hề hề, nói.
“Cảm ơn Quan Âm Bồ Tát.” Ngược lại, Hứa Tiên vẫn rất thành kính, vái lạy rất đàng hoàng. Quan Âm thấy thái độ của cô thì mừng lắm, cộng thêm ngày nào Hứa Tiên cũng thắp nhang cúng hoa quả tươi nên càng nhìn cô càng thấy vừa mắt.
“Mau đi đi, để lâu quá thì tỷ phu của con sẽ hồn phi phách tán đó. Lấy được tiên thảo rồi thì phải về ngay trong vòng 12 canh giờ.” Quan Âm ôn tồn nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại tiếp tục cảm ơn, lúc ấy Quan Âm mới chịu biến mất.
“Đi thôi, đi Tử Vi Sơn.” Bạch Tố Trinh liếc bức tượng của Quan Âm rồi nói. Động tiên của Nam Cực Tiên Ông ở Tử Vi Sơn.
Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên bay lên mây. Hứa Tiên thì suy nghĩ xem Nam Cực Tiên Ông sẽ thế nào, cả đồng tử bên cạnh ông nữa. Hình như một là hạc tiên, một là linh lộc[1].