Hứa Tiên mở cửa. Ngoài cửa là mấy bộ khoái, Lí Công Phủ cũng có mặt, có điều nhìn Hứa Tiên với vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Tỷ phu, có chuyện gì vậy?” Hứa Tiên trấn định hỏi.
“Ừm… ngân khố bị trộm. Ngân lượng hôm nay nha hoàn của đệ đưa đến là ngân khố, cho nên…” Lí Công Phủ ấp úng. Thật ra hắn cũng không tin chàng trai yếu đuối trước mặt là kẻ trộm ngân khố. Thứ nhất, hắn tin vào nhân phẩm của Hứa Tiên. Thứ hai, Hứa Tiên không thể có bản lĩnh như thế, im hơi lặng tiếng trộm đi rất nhiều ngân khố.
“Đệ hiểu rồi.” Hứa Tiên gật đầu. “Vậy đi thôi.”
Lí Công Phủ càng thấy ngại, hắn không thể ra tay, đành ra hiệu cho hai anh bộ khoái bên cạnh bắt lấy Hứa Tiên.
“Hán Văn, huynh tin là chuyện này không liên quan gì đến đệ. Đợi lên công đường, hỏi rõ ràng, không phải đệ thì sẽ thả đệ thôi.” Lí Công Phủ an ủi Hứa Tiên.
“Đệ biết rồi. Tỷ phu, huynh cũng đừng khó xử, nên làm thế nào thì cứ làm. Có điều đệ thật sự không biết chuyện ngân khố là thế nào.” Hứa Tiên thấy Lí Công Phủ áy náy nên lên tiếng an ủi ngược lại.
Cứ thế, Lí Công Phủ dẫn mấy anh bộ khoái áp giải Hứa Tiên về nha môn.
Trên công đường, tri huyện có bộ mặt đáng khinh dùng phách gỗ đập một phát vang trời, hỏi Hứa Tiên là người ở đâu rồi hỏi thẳng vào chuyện ngân khố luôn.
“Bẩm đại nhân, thảo dân cũng không biết chuyện này là sao. Hôm nay thảo dân vừa từ Khánh Dư Đường trở về thì đã bị mấy vị đại ca này dẫn tới đây.” Hứa Tiên rất bình tĩnh, giải thích rất rõ ràng.
“Nói bậy! Ngân khố là do nha hoàn của nhà ngươi mang tới giao cho nương tử của Lí Công Phủ, sao ngươi lại nói là không biết?” Tri huyện tức giận, lại ra sức đập mạnh cái phách gỗ, làm đau cả tay mình. Đau đến nổi ông ta muốn vẫy vẫy tay, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hình tượng nên đành phải ráng mà chịu đựng.
“Thảo dân thật sự không biết.” Vẻ mặt của Hứa Tiên rất vô tội.
Tri huyện nhíu mày, quát lớn: “Xem ra không dùng cực hình thì ngươi không biết lợi hại. Người đâu, đánh hai mươi gậy cho ta, đánh mạnh vào.”
Mẹ nó! Hứa Tiên rủa thầm trong lòng. Hai mươi gậy? Cái thân còm này chịu nổi sao chứ? Tên cẩu quan này! Hứa Tiên hận đến nghiến răng, nhưng không có cách nào.
“Đừng sợ, ta ở đây.” Ngay lúc này, giọng nói thanh và lạnh của Bạch Tố Trinh truyền vào tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên mừng rơn. Phải rồi, sao mình lại quên còn có tên ngoại phạm Bạch Tố Trinh ở đây nhỉ? Sợ gì nữa chứ.
Lí Công Phủ không nỡ nhìn cảnh này nên quay đầu sang hướng khác. Bây giờ hắn và Hứa Tiên là thân thích nên không thể mở miệng nói giúp được, phải tránh nghi ngờ.
Hai anh bộ khoái bước tới đè Hứa Tiên xuống, sau đó chuẩn bị đánh.
Cây gậy được giơ lên cao rồi quất mạnh xuống, trong công đường vang lên tiếng hét thảm thiết. Người hét không phải Hứa Tiên mà là tri huyện.
Hứa Tiên sững người. Cô nhớ trong TV, hình như người bị đánh là tiểu thiếp của tri huyện cơ mà, sao bây giờ lại thành tri huyện chứ? Mông cô không hề có cảm giác gì, còn tri huyện thì đang ôm mông nhảy đồng đổng ở phía trên, không có chút tôn nghiêm nào. Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.
“Còn đờ ra đó làm gì, đánh tiếp cho ta!” Tri huyện ôm mông, thấy ai nấy đều trợn mắt nhìn mình bỗng thấy mất mặt, quát lớn.
Mọi người hoàn hồn lại, chuẩn bị hành hình tiếp. Nhưng khi gậy quất xuống, tri huyện lại hét thảm thiết tiếp.
“Dừng tay, mau dừng tay.” Tri huyện ôm mông, xuýt xoa ai da, ai da. Nhìn vẻ mặt bình thản của Hứa Tiên, tri huyện bỗng ngờ vực. Chuyện này đúng là quái dị, rốt cuộc là sao chứ? Đánh mông của người này nhưng lại đau mông của mình, lẽ nào hắn thực sự vô tội, có thần tiên bảo vệ hắn?
“Tạm giam giữ trước đã, để sau hãy thẩm vấn tiếp. Cho đòi phu nương tử của Hứa Tiên và nha hoàn.” Tri huyện bụm mông, hạ lệnh. Sau đó, không đợi mọi người phản ứng đã vội vội vàng vàng chạy vào trong.
Hứa Tiên bị bắt vào ngục, nhốt trong một phòng giam tương đối sạch và thoáng. Đây là sự chăm sóc của Lí Công Phủ dành cho cô trong khả năng của hắn. Đối với việc vừa xảy ra trên công đường, Lí Công Phủ cũng thấy rất kỳ lạ.
“Tỷ phu, huynh không hiểu có phải không?” Hứa Tiên cười đắc ý. “Bởi vì đệ vô tội, cho nên ông trời có mắt, không để cho tri huyện đại nhân tự tiện dùng cực hình với đệ.”
“Có chuyện thế sao?” Lí Công Phủ vốn không tin vào quỷ thần, nhưng những gì hắn nhìn thấy hôm nay đúng là không thể tưởng tượng được.
“Đương nhiên. Được rồi, tỷ phu, huynh đừng lo lắng nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, mau về nhà an ủi tỷ tỷ đi, nói với tỷ ấy đệ rất tốt.” Hứa Tiên biết bây giờ chắc Hứa Kiều Dung đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Được, vậy huynh về trước đây, đệ phải cẩn thận đấy. Huynh cũng đã nói với các huynh đệ rồi, bảo bọn họ đối xử tử tế với đệ.” Lí Công Phủ thấy Hứa Tiên hiểu chuyện như vậy thì lòng cũng thấy yên ổn hơn.
Sau khi Lí Công Phủ đi, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Hứa Tiên ngồi vào một góc, lòng không chút hoảng loạn.
“Hứa Tiên, xin lỗi nha, đều do ta sơ suất nên mới hại cô ra như vậy.” Bỗng nhiên, giọng nói của Tiêu Thanh vang lên bên tai cô.
Tiếp theo đó, Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh hiện ra trước mặt cô, trong mắt hai người toàn là vẻ hối lỗi. Nếu không phải do bọn họ trộm ngân khố thì Hứa Tiên đâu phải chịu cảnh lao tù thế này.
“Không sao, ta không trách huynh.” Hứa Tiên xua tay cười, tỏ vẻ mình không hề để tâm. “Huynh cũng vì có lòng tốt mà thôi.” Hứa Tiên không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ, thái độ bình tĩnh này làm Tiêu Thanh hết sức kinh ngạc. Nhưng Hứa Tiên nói vậy càng làm cho lòng hắn thấy áy náy hơn.
“Ta sẽ cứu cô ra.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh nói. “Sẽ không lâu đâu.”
“Đừng dùng phép thuật. Làm rối trật tự chốn nhân gian sẽ bị trừ công đức, không tốt cho các huynh. Cứ làm theo những gì ta đã nói, cứ khăng khăng là có người tìm cha huynh đổi ngân lượng. Chỗ tỷ tỷ của ta có một trăm lượng, còn lại đều đã trả về hết, tri huyện cũng không thể truy cứu tới cùng.” Hứa Tiên vội vàng nói.
Bạch Tố Trinh im lặng một lát, cuối cùng khẽ gật đầu, trong lòng lại có chút rung động không nói rõ được. Trừ công đức sao? Ngay cả chuyện này mà cô cũng nghĩ cho bọn y…
Tiêu Thanh bước tới trước mặt Hứa Tiên, bối rối hỏi: “Cô không hề ngạc nhiên khi bọn ta có thể xuất hiện trước mặt cô sao?”
Hứa Tiên ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Huynh định nói gì?”
“Cô sớm đã biết bọn thằng nhóc đó không phải là người, cũng sớm biết bọn ta là yêu?” Tiêu Thanh cắn môi, ấp úng hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Tiên trả lời rất thản nhiên.
“Cô không sợ bọn ta ăn thịt cô sao?” Tiêu Thanh trợn mắt, làm ra vẻ hung hãn.
“Lấy oán trả ơn sao? Tiểu Thanh, quả thật ta đã nhìn lầm huynh rồi, cái tên… ừm, nói nghe nè, nguyên hình của huynh là gì vậy, nếu không thì hiện nguyên hình cho gia nhìn cái coi?” Con nhỏ Hứa Tiên không tim không phổi này, lúc trước thích trêu Tiêu Thanh, đến bây giờ vẫn trơ mặt hỏi chuyện này. Thật ta cô sớm đã biết bọn họ là rắn tinh, nhưng không thể nói ra được, như thế quá kỳ lạ, đương nhiên là sẽ bị nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt khó coi của Tiêu Thanh, Hứa Tiên cười hề hề, đánh trống lảng.
“Cô… cô đúng là không biết sống chết mà.” Tiêu Thanh nhìn bộ dáng hi hi ha ha của Hứa Tiên, hoàn toàn không biết nói gì.
“Bọn ta là rắn.” Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng nói.
Tiêu Thanh cả kinh, nhìn Bạch Tố Trinh. “Đại ca, sao huynh lại…”
“À, rắn ư. Mật rắn là thứ tốt lắm đấy. Thịt rắn cũng tươi ngon. Nói tóm lại khắp người rắn đều là của báu… Ha ha, ta nói chơi thôi, đừng ra vẻ đáng sợ thế chứ.” Hứa Tiên thấy mặt Bạch Tố Trinh dần tối sầm lại thì vội vàng sửa miệng.
“Cô không sợ bọn ta?” Tiêu Thanh băn khoăn hỏi. Người thường sớm đã sợ đến nỗi tè cả ra quần, hét cứu mạng rồi, sao cô gái này lại gan thế chứ? Vừa rồi hắn bất ngờ lên tiếng, Hứa Tiên không hề sợ sệt, ngược lại rất bình tĩnh, điều này làm Tiêu Thanh rất băn khoăn.
“Sợ chứ.” Hứa Tiên nghiêm túc nói, mặt Tiêu Thanh trở nên ảm đạm, nhưng những lời tiếp theo của Hứa Tiên làm hắn muốn điên lên: “Ta sợ các huynh cứ thế mà quẳng ta ở trong này, rồi sợ các huynh gây chuyện gì nữa, càng sợ sau này huynh không nấu cơm cho ta ăn. Lần sau ta muốn ăn thịt dê nướng.”
“Ăn cho chết cô luôn đi, lúc này mà còn ăn ăn ăn!” Tiêu Thanh kích động đến nỗi muốn đập chết Hứa Tiên cho rồi. Thế nhưng nỗi lo lắng vừa rồi bỗng bất giác biến mất.
Trong mắt Bạch Tố Trinh có ý cười khe khẽ, lên tiếng nói: “Sau khi ra khỏi đây, bảo Tiểu Thanh làm cho cô ăn.”
“Thật sao? Nói rồi đó nha.” Mắt Hứa Tiên sáng rỡ, sau đó nói với vẻ lưu lanh. “Nhưng ta không có tiền mua dê, các huynh nghĩ cách đi.”
Tiêu Thanh không biết nói gì luôn.
“Còn nữa, sau này làm cái gì thì cũng phải thương lượng trước với ta, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng là người nhà. Trần gian có những chuyện còn phức tạp hơn các huynh nghĩ nhiều.” Hứa Tiên bỗng nghiêm mặt, trịnh trọng nói.
Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh đều giật mình. Sau đó, Bạch Tố Trinh khẽ gật đầu, Tiêu Thanh tức giận nói: “Biết rồi!”
“Ngày mai cô sẽ được thả.” Bạch Tố Trinh khẽ phất tay áo, nói câu này xong thì biến mất. Tiêu Thanh nhìn Hứa Tiên, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, biến mất luôn.
Bạch Tố Trinh đi trên phố, Tiêu Thanh im lặng theo sau.
Người một nhà ư? Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, lòng lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Hứa Tiên.
Tiêu Thanh thì đang nghĩ xem nên để ai trong ngũ quỷ đóng giả Bạch lão gia, chỉ cần không phải Bạch Phúc là được.
Hôm sau, công đường triệu Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh đến thẩm vấn. Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh đều khăng khăng nói ngan lượng là có người tìm Bạch lão gia đổi, nói là không nguyên chất, dùng một trăm lượng đổi tám mươi lượng. Lại cho đòi Bạch lão gia, ông cũng khai y như thế. Hơn nữa tối qua, ngân lượng được lặng lẽ trả lại, chỉ thiếu có một trăm lượng. Chuyện này đúng là hết sưc kỳ quái. Tri huyện không ngừng toát mồ hôi lạnh. Chuyện này ông ta cũng không dám xử lý ai thật mạnh, đến giờ mà mông vẫn còn âm ỉ đau đây. Nhưng không xử lý thì lại không biết ăn nói sao, chỉ dựa vào lí do của cả nhà Hứa Tiên nói không thì cũng không được. Cuối cùng, sư gia hiến cho tri huyện một kế: tên Hứa Tiên này rất kỳ lạ, không thể để hắn ở đây, cứ bắt đi đày đi. Nói là đi đày, nhưng lại không dám đày đến chỗ hoang vu. Tri huyện thận trọng đày Hứa Tiên đến Cô Tô, đi ngay trong ngày hôm đó.
Hứa Tiên nghe phán quyết này xong, lòng thầm khinh bỉ. Đấy, vẫn làm theo kịch bản đấy thôi, vẫn là đày tới Cô Tô.
“Haiz, không kịp nói lời tạm biết với thằng nhóc rồi.” Trên đường đi Cô Tô, Hứa Tiên có chút tiếc nuối. Hứa Kiều Dung và Lí Công Phủ đến tiễn cô, Hứa Kiều Dung khóc hết nước mắt, hơn nữa dù Lí Công Phủ có năn nỉ thế nào đi nữa cũng không để ý tới hắn. Nàng ta vẫn đang trách Lí Công Phủ về chuyện Hứa Tiên. Lí Công Phủ quýnh đến nỗi vò đầu bứt tai. Hứa Tiên luôn miệng an ủi chuyện này không liên quan gì tới tỷ phu, tỷ phu cũng chỉ làm theo chức trách mà thôi. Hứa Kiều Dung nghe thế mới miễn cưỡng chấp nhận.
Lí Công Phủ cũng đặc biệt căn dặn hai sai nha trên đường đi phải chăm sóc Hứa Tiên, còn Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh thì vẫn âm thầm đi theo bảo vệ cô, cho nên trên đường đi, Hứa Tiên chẳng những không phải chịu khổ mà ngược lại hết sức ung dung tự tại.
“Sao Trương đại ca còn chưa về nhỉ, thịt sắp khét cả rồi.” Hứa Tiên thuần thục trở con thỏ nướng trong tay, nôn nóng nên cứ đưa mắt nhìn ra đường. Hôm nay, lúc chạng vạng, bọn họ đi đến khu rừng này, bắt được một con thỏ, nướng ngay tại chỗ. Còn vị quan sai họ Trương lại xung phong đến một thôn làng gần đấy để mua ít rượu.
“Chắc cũng sắp về, đi lâu thế rồi mà. Chậc chậc, Hứa Tiên à, không ngờ tay nghề của cậu cũng không tồi.” Người nói chuyện là anh quan sai họ Vương, nhìn con thỏ vàng ruộm, thơm phức trong tay Hứa Tiên mà nuốt nước miếng.
“Đương nhiên, đệ chỉ biết có chiêu này thôi mà.” Hứa Tiên hơi đắc ý.
“Tôi về rồi, về rồi đây.” Ngay lúc này, Trương bộ khoái chạy tới với trán đẫm mồ hôi, tay còn cầm bầu rượu.
“Đúng lúc lắm, ăn thôi ăn thôi.” Hứa Tiên hô lên.
Trong góc tối, Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh nhìn cảnh này mà không biết nói gì.
“Căn bản là không cần chúng ta lo lắng.” Tiêu Thanh nhìn Hứa Tiên đang ăn hết sức vui vẻ, bực dọc nói. Con nhóc vỗn dĩ rất cởi mở này cư nhiên nhanh chóng hòa mình với hai vị quan sai kia.
“Dù sao cô ấy cũng là nữ nhi.” Bạch Tố Trinh bỗng nhẹ giọng nói câu này. Tuy Hứa Tiên có thân thiết với hai người kia nhưng thân là nữ nhi, vẫn có nhiều điều bất tiện. Nghỉ ngủ, tắm giặt… đều do Bạch Tố Trinh giải quyết giúp cô.
Tiêu Thanh nhìn bộ dạng tùy tiện của Hứa Tiên không khỏi lầu bầu: “Nhìn bề ngoài thì cô ta có chỗ nào giống nữ nhi chứ?”
Nhưng dù sao cô ấy vẫn là nữ nhi. Bạch Tố Trinh thầm nhủ với mình như vậy. Hơn nữa, đây còn là cô gái loài người mà y không hề thấy ghét…
Sắc trời dần tối lại, trong lúc Hứa Tiên và hai anh quan sai đang ăn uống say sưa thì bỗng có một cơn gió thổi qua, đống lửa dưới đất tự nhiên tắt ngúm một cách lạ lùng. Hứa Tiên bỗng cảm thấy lưng rờn rợn, dường như trong gió có tiếng khóc ai oán của một cô gái, lúc gần lúc xa làm người ta khiếp đảm.
“Chuyện, chuyện gì thế này…” Giọng Hứa Tiên run run. Hứa Tiên không sợ Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh là rắn tinh, cả ngũ quỷ nữa, đó là vì bị ảnh hưởng của phim, biết tính cách của bọn họ không xấu. Hơn nữa cái đã biết và cái chưa biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hồi trước, Hứa Tiên không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ma. Cũng vì nguyên nhân này mà trước giờ cô chưa từng xem phim ma.
“Có, có ma.” Giọng của Trương bộ khoái còn run hơn cả Hứa Tiên.
“Đừng… đừng, đừng nói bậy, trên đời này làm gì có ma.” Giọng của Vương bộ khoái run dữ dội nhất.
Vừa nói xong, bịch bịch hai tiếng, Trương bộ khoái và Vương bộ khoái cùng ngã ra, mê man bất tỉnh.
Hứa Tiên thét lên, đứng bật dậy, hoảng hốt kêu to: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”
Ngay sau đó, Hứa Tiên liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng sợ, ta ở đây.” Giọng Bạch Tố Trinh khẽ thì thầm bên tai Hứa Tiên.