" Ôi... cục cưng nín nín... " Đỗ Dương Xuân Hy nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của con gái nhỏ không khỏi đau lòng dỗ dành.
Đỗ Đức Xuân Nghiêng khóc càng lợi hại hơn.
" Ô... oa... ton... ton tuốn... ô... ô... tặp... tami... " vừa nói vừa khóc to nên Đỗ Đức Xuân Nghiêng chẳng nói thành câu.
Đỗ Dương Xuân Hy nghe thấy, mày cô nhíu lại.
" Ngoan ngoan nín nín... " cô nghe được gì mới lạ đó.
" Ô... ô... tèo...tớ... tami... ô... ô... "
" Rồi... rồi... cục cưng nín nín..."
" Mami? " nghe được giọng nói dịu dàng của Đỗ Dương Xuân Hy, Đỗ Đức Trí nghe máy.
" Bon à? Sao mèo khóc nhiều thế con? " nghe được giọng con trai lớn, Đỗ Dương Xuân Hy yên tâm hơn hỏi.
Trong khi Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Nghĩa đang dỗ dành Đỗ Đức Xuân Nghiêng, Đỗ Đức Trí nhíu mày be bé của bé lại nói.
" Bé mèo nói nhớ mẹ, nên liền khóc nháo lên. Từ sáng lúc bé thức dậy liền khóc. " dừng một chút, Đỗ Đức Trí lại hỏi.
" Mami, Bon và hai em đưa mèo đến công ty được không? " bé biết rõ hôm nay mami bận việc, lúc sáng mami có hôn bé, bé biết chứ sao không? Cho dù có nhớ mami thì vẫn phải chịu đựng vì bé là anh hai.
Đỗ Dương Xuân Hy nghe thấy, mày cô hơi nhíu nhíu lại, nhìn nhìn đồng hồ nói.
" Được. Thế bốn đứa con phải để ông nɠɵạı đưa đến chứ không được tự mình đến có được không? "
Đỗ Đức Trí nghe thấy liền vui vẻ, nói thêm vài ba câu liền tắt máy.
Đỗ Dương Xuân Hy vừa tắt máy thì liền gọi cho Dương Quỳnh Như.
" Mẹ? "
"... "
" Mẹ pha tám bình sữa bỏ vào balo của bốn cục thịt giúp con đi ạ. "
"... "
" Chuyện là bốn cục thịt muốn đến đây á. "
"... "
" Dạ... bé mèo khóc quá trời một lát bốn đứa nó đi xuống dưới mẹ giúp con lau mặt cho cả bốn nhé! "
"... "
" Dạ, còn có phải dặn bọn nhỏ phải nghe lời ba... "