" Đưa tụi nhỏ đi ăn gì đi... " Đỗ Đức Xuân Hy khó chịu nói.
Trợ lý nghe thế liền vội vàng kéo bốn cục thịt ra ngoài.
Đỗ Dương Xuân Hy thở hắc một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần biến mất của bốn cục thịt của cô.
Thật sự mà nói, nếu như không phải bốn cục thịt khóc lóc mãi, cô cũng chẳng đưa bốn cục thịt theo đâu, hiện tại đem theo, hối hận không ngớt.
Nghĩ làm sao mà cứ thích làm theo ý mình, cũng may mắn hiện tại dân số ngày một thấp, tỉ lệ sinh tự nhiên ít đến đáng thương, trẻ con được xem là thiên thần thì chắc chắn chuyện hôm nay mà bốn cục thịt gây ra sẽ làm cho rất nhiều người khó chịu.
Đỗ Dương Xuân Hy vừa suy nghĩ, vừa tính toán sẽ cố gắng nghiêm túc lại trong việc giảng dạy, giáo dục bốn cục thịt.
Nếu như cứ cưng chiều cả bốn như vậy, sớm hay muộn, bốn cục thịt cũng hư hỏng đến không xem ai ra gì.
Càng nghĩ, Đỗ Dương Xuân Hy càng suy nghĩ theo hướng tiêu cực.
- --
Nhà hàng.
Trợ lý cẩn thận ôm từng cục thịt ngồi lên ghế dành cho các bé.
Bốn bé con bĩu môi nhìn trợ lí trước mặt, hai mắt của cả bốn cục thịt đều ngập nước mà nhìn trợ lí nói.
" Chú ơi, có khi nào mami sẽ bỏ bọn con không? "
" Chú ơi, mami hình như rất tức giận!? "
" Chú ơi, mami sẽ không đánh đòn bọn con chứ? "
" Chú ơi, mèo không muốn bị ăn đòn đâu... ô... ô... "
Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Xuân Nghiêng nhìn trợ lý trước mặt liên tục hỏi.
Trợ lý cứ như là quá quen thuộc nên đợi cả bốn cục thịt nói xong, anh lại gọi mấy món ăn mà cả bốn đều có thể ăn mới đáp.
" Không sao, mami của các con thương các con như vậy sẽ không đánh. " dừng một chút anh mới nói.
" Nhưng mà cả bốn đứa con lần sau không được làm mami các con buồn nữa, có được không? "
Bốn cục thịt gật đầu lia lịa, đáp.
" Vâng. " một tiếng ngọt lịm.
Trợ lý cười cười, xoa nhẹ đầu từng đứa một.
Giúp các bé ăn cho hết những món ăn xong, lại cho phục vụ giúp anh pha bốn bình sữa cho bốn cục thịt, nhìn bốn cục thịt ngoan ngoãn cầm bình sữa tự mυ"ŧ, anh mới ăn cơm.
Anh tên là Long Điền Quân, năm nay hai mươi lăm tuổi, là trợ lý của Đỗ Dương Xuân Hy, vì công việc nên anh gọi Đỗ Dương Xuân Hy là chị, chứ thật sự anh lớn hơn cô.
Lần đầu gặp Đỗ Dương Xuân Hy, là lúc cô đang mang thai, mà trong đầu anh ' những người mang thai, đều phải hơn hai mươi lăm tuổi ' thế là gọi chị đến thành thói quen.
Ăn xong, Long Điền Quân mới cẩn thận ôm bốn cục thịt xuống, trên tay của bốn cục thịt đều cầm một bọc nho nhỏ.
Long Điền Quân tính tiền xong, mới cùng bốn cục thịt rời đi...