Bốn cục thịt bước nhanh lên máy bay, vì cái nấc thang thì hơi bị cao, mà chân của bốn cục thịt lại hơi bị ngắn, cả bốn đứa khó khăn lên.
Một màn đáng yêu ngay trước mặt, không những không làm những người đợi phải khó chịu, mà còn thích thú cười đùa.
Đỗ Dương Xuân Hy mày hơi hơi nhíu lại khẽ hô.
" Ban, Ben, Bon và Mèo để mấy anh chị ôm lên đi. "
Mấy anh chị tiếp viên nhìn mà muốn đụng vào ôm nhưng mà Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Xuân Nghiêng mím môi không chịu. Bốn cục thịt lần lượt nói.
" Không muốn, chỉ là một cái thang... "
" Thì bọn con cũng có thể chính mình đặt chân lên... "
" Mà đi lên từng bước... "
" Một... "
Bốn cục thịt như là hiểu ý nhau, cả bốn nối tiếp nhau nói cho tròn một câu.
Nhìn bốn cục thịt nhìn thôi cũng biết hơn ba tuổi một chút, mà nói chuyện lanh lợi còn có vô cùng hiểu chuyện làm ai nấy cũng nhìn bằng cặp mắt khác.
Đỗ Dương Xuân Hy không thích nổi, mày cô nhíu chặt, bước lên từng bước ôm một lúc hai đứa đi thẳng vào, lại quay lại ôm tiếp hai đứa, nhìn dáng người cao gầy xinh đẹp của cô, làm ai nấy đều bất ngờ.
Họ không nghĩ đến mẹ của bốn nhóc tì này thế mà trẻ như vậy.
Sau đấy, Đỗ Dương Xuân Hy gật đầu xin lỗi mọi người vì bốn cục thịt làm mất thời gian.
Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Xuân Nghiêng, mím môi mặt hậm hực khó chịu.
Đỗ Dương Xuân Hy ngồi giữa bốn cục thịt, nhìn thấy bốn cục thịt nhìn cũng không thèm nhìn cô, mày cô nhếch lên, môi lại câu lên cười khẽ.
Bốn cục thịt của cô chỉ mới hơn ba tuổi thôi đó trời, mà hở một cái biết giận hết trơn hết trọi rồi a.
" Các cục cưng của mẹ. " Đỗ Dương Xuân Hy khẽ gọi.