" Trách nhiệm? Haha chủ tịch Khổng, anh thật biết nói đùa! Không lẽ tôi lại đi tin một tên đàn ông không hề quen biết hay nhớ gì đến mặt mũi tôi lại đến và nói " tôi tìm em mấy năm trời "??? "
Đỗ Dương Xuân Hy dừng một chút lại nói.
" Ngày mai tôi sẽ đến đấy đúng giờ! "
" Hy Hy... anh biết em không tin tưởng anh, nhưng nếu em yêu thương bốn đứa bé thì ngày mai đưa theo bọn nhỏ đến. Anh đã sắp xếp trường học phù hợp cho tụi nhóc rồi. "
" Anh nghĩ ở thành phố G không có hay sao Chủ Tịch Khổng? "
" Hy Hy, không lẽ em không nghe thấy những đứa con chúng ta hay bị thầy cô cô lập? Em nghĩ xem liệu những trường bên thành phố G có hoàn toàn ổn không? Con của chúng ta không phải đứa trẻ bình thường, học một biết mười, nếu như bốn đứa bé cái gì cũng biết em nghĩ sẽ có người chịu dạy? "
" Thế trường anh chịu dạy? "
" Đương nhiên, em không nghe đến có trường học Khổng Thị mở hay sao? Toàn bộ thầy cô và học sinh đều có chỉ số IQ hơn 150. " dừng một chút, Khổng Bắc Trình lại nói.
" Anh cũng chỉ muốn tốt cho các con. "
Đỗ Dương Xuân Hy im lặng một lúc, Khổng Bắc Trình khẽ nói.
" Hy Hy, có được không? "
" Để tôi suy nghĩ. " nếu chỉ số IQ của những người đó gần bằng con của cô thì có lẽ nên suy nghĩ nhiều hơn, dù sao... để bọn nhỏ học hỏi với những người giỏi bằng các bé sẽ tốt hơn là phải một mình.
Nhưng ở đây cũng có trường dành cho " Thiên Tài " chỉ là học sinh quá ít...
Đỗ Dương Xuân Hy nghĩ nghĩ một lúc nói.
" Tôi sẽ hỏi bọn nhỏ. "
Khổng Bắc Trình bên môi khẽ treo nụ cười.
Thành công, chỉ cần anh lôi kéo được tình cảm của bốn đứa nhỏ thì ŧıểυ bảo bối cũng sẽ có ấn tượng tốt với anh.
- ---
" Con muốn đưa bọn nhỏ đi chung? " Đỗ Khắc Thanh và Dương Quỳnh Như nhíu mày hỏi.
Đỗ Dương Xuân Hy ngồi đối diện với hai người phụ huynh khẽ gật đầu nói.
" Dù sao để bốn cục thịt có một môi trường học tốt, có nhiều bé cũng giỏi như bốn cục thịt cũng sẽ ổn hơn là học chung vài người. "
" Con đã tìm hiểu? "
Đỗ Dương Xuân Hy gật đầu.
" Lúc anh ta nói con đã tìm hiểu và cũng thấy rõ trường đó rất tốt. "
Đỗ Khắc Thanh và Dương Quỳnh Như tuy rằng hơi đau lòng khi xa các cháu nɠɵạı nhưng hai người bọn họ sẽ không vì sự yêu thương nhớ nhung của bản thân mà để tương lai của tụi nhỏ bị kém đi.