Sáng sớm.
Vươn vai đứng dậy, Niệm Băng thấy cả người toàn thân nhức mỏi. Từ từ mở mắt cảm nhận ánh sáng ấm áp của buổi bình minh chiếu lên người khiến cho Niệm Băng cảm thấy thoải mái vô cùng. Hơn một tháng nay, chưa lần nào mà Niệm Băng lại ngủ ngon trong lúc minh tưởng như lần này
Ý thức của niệm Băng từ từ trở lại, nghĩ tới cuộc chiến cùng Long trí vào tối qua, cũng may Long Trí đã nương tay nên Niệm Băng không hề bị trọng thương mà chỉ bị tiêu hao ma pháp lực quá độ, tinh thần lực cơ hồ cạn kiệt khiến cho Niệm Băng phải thổ huyết hôn mê. Mặc dù bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Từ từ ngồi dậy, Niệm Băng kinh hãi phát hiện thấy y phục của mình đã được thay đổi, vội vàng đưa tay vào người tìm kiếm thì còn thấy giật mình khi phát hiện Hỏa Diễm Thần Chi Thạch, Thần Lộ Đao, Thánh Diệu Thạch kể cả quỷ điêu và túi công cụ cùng với Ngạo Thiên đao tất cả đều biến mất không thấy đâu nữa. Ngay cả mấy ma pháp quyển trục mà Niệm Băng khổ cực chế tạo ra cũng mất hết, toàn thân từ trên xuống dưới cái gì cũng không còn. Lại sờ lên ngực, may là Thiên Hoa Bài vẫn còn, có lẽ nhờ nó nên tâm thần mình mới nhanh chóng ổn định.
Mồ hôi lạnh bắt đầu từ từ chảy ra. Từ khi rời khỏi Đào Hoa Lâm tới nay, đây là lần đầu tiên Niệm Băng thấy sợ hãi như thế này. Hỏa Diễm Thần Chi Thạch cùng Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch là hai thứ mà phụ mẫu lưu lại cho mình nay lại biến mất khiến cho Niệm Băng chẳng biết phải làm thế nào cho tốt? Là do Long Trí lấy đi? Không thể nào. Bản thân mình còn có giá trị lợi dụng rất lớn với Long Trí. Tối hôm qua, người đỡ hắn sau cùng hình như là Long Linh cùng sư Cửu, đáng sợ nhất chính là Sư Cửu. Nếu như quả là hắn thì chỉ sợ là......
Đúng lúc này thanh âm cửa mở chợt vang lên. Thanh âm mặc dù rất nhỏ nhưng cũng dẫn đến sự chú ý của Niệm Băng. Niệm Băng vội nằm lại xuống giường giữ nguyên tư thế ban đầu.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên rồi một thanh âm khe khẽ tựa như vật gì đó được đặt lên trên bàn. Mùi hương thoang thoảng lan tới như nói với Niệm Băng người tới là ai. Là mùi hương hoa lan. Trong các nữ nhân mà Niệm Băng quen biết thì chỉ có Long Linh sử dụng mùi hương này.
"Niệm Băng, sao ngươi tới giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Ba ba nói tới năng lực của ngươi thì lẽ ra phải sớm đã tỉnh lại rồi mới đúng." Quả nhiên thanh âm của Long Linh khẽ vang lên. Giọng nói nhu mì chan chưa đầy sự quan tâm lo lắng. Nghe thấy giọng của Long Linh, Niệm Băng cảm thấy tâm hồn dường như ấm áp hơn. Long Linh quả thật thích hắn. Thật ra, Long Linh đúng là một người con gái tốt, có lẽ.....
"Niệm Băng, ngươi mau tỉnh lại đi, có được không? Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi như vậy sẽ khiến ta rất lo lắng hay sao? Ba ba từng nói với ta là sẽ để ta có cơ hội tiếp cận ngươi thật nhiều. Phụ thân rất xem trọng ngươi, thậm chí còn hy vọng ngươi có thể trở thành trượng phu của ta. Chỉ đáng tiếc thái độ của ngươi đối với ta cũng không hề khác như ngươi đối với Tĩnh Tĩnh. Thậm chí ngay cả Nhu nhi, người lúc nào cũng có yêu cầu rất cao cũng không tránh khỏi bị ngươi hấp dẫn. Có lẽ ta cũng thật sự rất thích ngươi nhưng ngươi lại quá thần bí khiến cho ta thật cảm thấy rất sợ. Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã quyết định, ta sẽ chôn sâu tình cảm của mình ở trong lòng. Bởi vì ta thật sự không mong muốn lúc nào cũng phải lo lắng cho trượng phu của mình, lo lắng ngươi sẽ thay đổi, lo lắng ngươi sẽ bị một nữ nhân khác cướp mất. Có lẽ, một trượng phu bình thường sẽ thích hợp với ta hơn. Thật ra, ngươi có biết không? Linh nhi rất yếu đuối, rất sợ bị thương hại. Ta không hy vọng lòng mình sẽ đau khổ. Từ hôm nay, ta nhất định sẽ chỉ coi ngươi là một bằng hữu. Có lẽ như vậy sẽ tốt với ta hơn Ta không thể trí tuệ như Nhu nhi, cũng không mạnh mẽ như Tĩnh Tĩnh. Vì vậy ta chỉ biết rút lui thôi."
Nói tới những lời cuối, giọng của Long Linh như nghẹn lại nhưng thâm tâm của Niệm Băng vừa ấm áp dần lên thì lại giời lại đang dần lạnh đi. Đúng vậy! Ta có thể đem lại cho Long Linh cái gì? Nàng ta quá ôn nhu, quá thiện lương, căn bản không thích hợp ở cùng với ta. Nếu như cứ miễn cưỡng thì chỉ sợ kết quả sau này sẽ khiến cho nàng phải chịu đau khổ. Long Linh quyết định rất đúng. Không lẽ chình do thái độ mập mờ của ta lại khiến cho nữ nhân xung quanh có cảm giác như vậy? Niệm Băng ơi Niệm Băng, đối với ngươi mà nói thì vấn đề của ba ba, mụ mụ mới là tối quan trọng. Nếu đã không thể chính thức mang hạnh phúc thì tốt nhất là nên từ bỏ. Nam nhân chỉ có thể phải đi trên chính con đường của mình mà thôi
Đột nhiên, Niệm Băng thấy trên đầu chợt ấm áp khiến cho hắn toàn thân như cứng đờ. Một mùi hương nhè nhẹ lan tới tựa như Long Linh đang nhẹ hôn hắn vừa thì thầm nói:
"Niệm Băng, ta chúc phúc cho huynh, vĩnh viễn chúc phúc cho huynh"Long Linh đi rồi, cả căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng. Niệm Băng từ từ ngồi dậy nhìn thấy trên bàn lúc này đã có đồ ăn. Mặc dù đồ ăn trên bàn cũng giống như mọi ngày nhưng không biết vì sao Niệm Băng cảm thấy cổ họng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không thể nuốt trôi như đang mắc nghẹn một thứ gì đó.
"Linh nhi, xin lỗi nàng, ta cũng vĩnh viễn chúc phúc cho nàng Nếu như có một ngày nào đó, ta quay lại vẫn chưa muộn thì lúc đó nhất định ta sẽ tìm nàng, ngày ngày sẽ làm điểm tâm cho nàng."Một ngày mới tới, cũng là một ngày mà cả Băng Tuyết thành trở nên sôi sục.
Từ sáng sớm, tin tức Đại Thành Hiên bị Thanh Phong trai đánh bại đã truyền khắp Băng Tuyết thành. Không biết ai đã để lộ tin tức ra ngoài, trù nghệ của Niệm Băng được đồn thổi đến mức thần thánh hóa. Bốn chữ Băng Hỏa Ma Trù được truyền khắp ngõ ngách trong Băng Tuyết thành.
Mặc dù Tuyết cực cũng đã sớm dự đoán tình huống nhưng hắn cũng không thể ngờ lại kinh khủng đến như vậy. Từ sáng sớm, trước cửa Thanh Phong trai khách nhân chen chúc. Tất cả mọi người ai nấy đều muốn được chứng kiến sử dụng ma pháp làm bếp là như thế nào, người có thể khiến cho Kim Trù Liêu Phong chủ động nhận thua hình dáng ra sao. Sanh ý của Thanh Phong trai cũng vì vậy mà tăng gấp mấy lần.Cuối cùng, Tuyết Cực bất đắc dĩ phải truyền ra tin tức đó là Băng Hỏa Ma Trù niệm Băng mỗi ngày sẽ chỉ làm một món nhưng món ăn này sẽ được đấu giá để khách nhân thưởng thức. Còn các món khác của Thanh Phong trai thì đều không thay đổi. Quả nhiên làm như vậy đã khiến cho nhân tâm từ từ hạ xuống. Đương nhiên nếu như Thanh phong trai không có thế lực đứng sau giúp đỡ thì có lẽ đám quý tộc đã làm um lên rồi.
Ngược lại với sự phồn vinh của Thanh Phong Trai là sự ảm đạm của Đại Thành Hiên ở bên kia. Chỉ có một ngày mà lượng khách vào Đại Thành Hiên giảm đi thấy rõ, khách ít tới mức đáng thương hại. Cả Đại Thành Hiên bao trùm bởi sự lạnh lẽo, những thiếu nữ tiếp khách thì đua nhau ngáp lên ngáp xuống.
Lúc này vào ban ngày, Niệm Băng không còn đến đồ thư quán mà chỉ ở trong phòng minh tưởng nhằm khôi phục lại pháp lực đã mất. Đồng thời Niệm Băng cũng muốn bình tĩnh, đem hết những phiền não đã qua quên đi.
Đến đêm đó, khi vừa khôi phục được một ít pháp lực lại có xe ngựa tới đón đến Thanh Phong Trai. Người đến đón Niệm Băng không ngờ lại là Tuyết Tĩnh
"Nè, đầu ngươi là gỗ hay sao vậy! Suốt dọc đường một câu cũng không nói là sao!" Xe ngựa đã gần tới cửa sau của Thanh Phong Trai, Tuyết Tĩnh bất mãn nhìn Niệm Băng nói. Suốt dọc đường, nàng đem sự huyên náo trong ngày tại Thanh Phong trai kể cho Niệm Băng nghe, nói liên hồi nhưng Niệm Băng một chút phản ứng cũng không có mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com"Vậy ngươi muốn ta nói cái gì đây? Tĩnh Tĩnh, thật ra ta chính là sợ náo nhiệt như vậy nhất. Sư phụ đã từng nói qua nếu như ta hiện lộ trù nghệ ở nơi nào thì phải lập tức ly khai nơi đó. Khi xưa ta giao ước với Tuyết bá phụ như vậy là đã làm trái lời sư phụ, sợ rằng khoảng một tháng sau sẽ khó cho ta đây"Tuyết Tĩnh lặng người nói:
"Không lẽ ngươi không muốn nổi danh sao?"Niệm Băng nhíu mày nhìn thiếu nữ đang ở trước mặt:
"Ngươi nghĩ ta học nếu ăn là vì danh lợi sao?Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nếu như ngươi quả thật nghĩ ta như vậy thì ta có thể khẳng định với ngươi là ngươi sai rồi. Bất quá ngươi cứ yên tâm, ta đã đáp ứng Tuyết bá phụ thời hạn một tháng thì nhất định sẽ hoàn thành"Tuyết Tĩnh nhìn Niệm Băng rồi đột nhiên trở nên ân cần:
"Ngươi hôm nay sao vậy? Ta sao thấy ngươi có chút kỳ lạ"Niệm Băng lắc lắc đầu:
"Yên tâm, ta không sao. Sau khi làm xong món ăn, làm phiền ngươi cho xe đưa ta về công hội sớm được không? Sẵn tiện cho ta gởi lời cảm ơn Tuyết bá phụ vì lý giải của người"Tuyết tĩnh nói:
"Thật ra cái đó cũng chẳng có gì phải cảm tạ. Nếu mỗi ngày ngươi chỉ làm một món thì càng chứng tỏ giá trị của nó! Đồng thời ta cũng không muốn nhìn người quá lao tâm."Xe ngựa dừng lại. Tuyết Tĩnh cùng niệm Băng tiến vào Thanh Phong trai. Từ xa, Niệm Băng đã nghe tiếng bàn luận xôn xao khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phiền não. Sau khi làm xong, Niệm Băng trên đường rời khỏi thì nghe đâu đó thấp thoáng tiếng người hét lớn giá tiền, nghe đâu cao nhất khoảng hai mươi tử kim tệ. Một món ăn chẳng lẽ lại cao giá đến vậy sao?
Tuyết Tĩnh bởi bận rộn nên không thể tiễn đưa Niệm Băng. Niệm Băng một mình ngồi xe ngựa trở về lại ma pháp sư công hội. Cả ngày hôm nay, niệm Băng không hề nhìn thấy cha con Long Trí. Khi Niệm Băng kết thúc minh tưởng thì trời cũng đã tối, lại chỉ có thể tiếp tục theo Tuyết Tĩnh tới Thanh Phong Trai. Bởi vậy nhưng thứ đồ của hắn tới giờ vẫn chưa thể tìm được.
"Huynh đệ, sao ngươi trở về sớm thế? Ta còn nghĩ ngươi ít nhất phải một canh giờ nữa mới có thể về tới." Niệm Băng vừa xuống xe đã nghe thấy thanh âm của Sư Cửu từ cửa công hội vang lên
"Đại ca, ngươi đặc biệt đứng đây chờ ta sao?" Niệm Băng kinh ngạc hỏi.
Sư Cửu cười cười: "Đúng a! Là sư phụ nói ta ở đây chờ ngươi. Ông ta nói khi ngươi trở về thì dẫn người tới tầng ba của đồ thư quán gặp ông ấy, ông ấy ở đó chờ ngươi. Đúng rồi, ngươi còn nợ ta đó nhé. Tối hôm trước ta giúp ngươi thay y phục , còn tắm rửa nữa. Cũng may là người của ngươi không đến nổi dơ lắm. Không biết sao mấy ngày nay Linh nhi có vẻ không tốt lắm. Ta chọc nàng ấy cả ngày mà nàng ta chẳng vui hơn chút nào."
Niệm Băng đột nhiên phát hiện ra tên Sư Cửu này cũng không đáng ghét lắm. Chí ít thì tình cảm của hắn dành cho Long Linh là thật lòng. Từ biệt Sư Cửu, Niệm Băng tiến về Đồ Thư Quán. Sau khi trở về công hội, tâm tình của Niệm Băng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Cái mà Niệm Băng nghĩ tới lúc này chính là sớm ngày ly khai khỏi Băng Tuyết thành. Đương nhiên trước khi ly khai thì cần phải học hết ma pháp cái đã.
Lên tới tầng ba của Đồ thư quán, Niệm Băng nhìn thấy Long Trí đang đứng đó, trong tay Long Trí đang cầm một quyển sách mà hắn rất quen thuộc. Đó chính là quyển ma pháp trận mà mấy ngày trước Niệm Băng đã đọc.
Khép quyển sách lại, Long Trí quay về Niệm Băng:
"Ngươi đã quay lại."Niệm Băng tiến tới trước mặt Long Trí:
"Ngài đợi ta có chuyện gì sao?"Long Trí lãnh đạm cười:
"Hôm nay ta ở đây cả một ngày. Bởi vì ta cũng muốn biết vì sao cùng học như vậy mà ngươi lại có thể làm những chuyện mà người khác không thể làm. Ngươi có thể cho ta đáp án không?"Niệm Băng cười nhẹ:
"Ngộ""Chỉ đơn giản vậy sao?"Niệm Băng gật gật đầu, từ trong tay Long Trí cầm lấy quyển sách cười nói:
"Thật ra đáp án không nằm ở đây. Ở tại tầng hai có quyển ma pháp trận cơ sở lý luận. Nếu có cơ hội, hội trưởng nên cẩn thận đọc nó. Thật ra ta có thể làm ra những ma pháp trận có công hiệu khác nhau không hẳn vì ta có ma khống lực vượt hơn người mà là do ta không hề án theo bất kỳ lý luận nào mà đem nhưng lý giải của bản thân dung nhập vào trong đó."Quang mang trong ánh của Long Trí chợt sáng lên:
"Ngộ, hay cho một chữ ngộ."Niệm Băng cười nói: "Thật ra, từ ngày đầu theo sư phụ học trù nghệ, Sư phụ đã dạy ta học tập trù nghệ không thể chỉ dự vào luyện tập. Luyện tập đương nhiên là trọng yếu nhưng nếu có thể tìm ra phương pháp luyện tập thì mọi việc coi như đã làm xong được hơn nửa rồi. Nhưng phương pháp thì chỉ có thể dựa vào ngộ tính bản thân mà tìm. Mỗi người đều có đường đi khác nhau. Nếu như đi đúng hướng thì có thể sử dụng thời gian ngắn nhất để đạt được mục đích. Trù nghệ là như vậy, ma pháp cũng như vậy."
Long Trí cười nói:
"Tiểu tử, ngươi biết ta hôm nay ở đây chờ ngươi là có chuyện gì không?"Niệm Băng lắc lắc đầu
Long Trí cười nhẹ:
"Ta muốn làm lão sư của ngươi, nhưng không thể ngờ ngươi lại dạy ngược lại ta. Hiện ta ta hoài nghi không biết có đủ tư cách làm lão sư của ngươi không nữa."Niệm Băng ánh mắt vụt sáng:
"Đương nhiên là có. Chỉ cần dựa vào lý giải về ma pháp bao nhiêu năm của người, ta vĩnh viễn cũng không thể theo kịp."Long Trí thở dài:
"Không. Có thể về lý giải ma pháp tổng thể ta mạnh hơn ngươi. Nhưng đối với lý giải chân đế của ma pháp, ngươi sớm đã hiểu rõ hơn ta. Niệm Băng, ta hy vọng ngươi đáp ứng ta một việc."Nói tới đây, Long Trí chợt dừng lại. Niệm Băng nhìn Long Trí. hắn biết rõ điều kiện này đối với Long Trí rất là quan trọng. Chỉ cần mình đồng ý đáp ứng thì Long Trí sẽ không e ngại bất kỳ chuyện gì mà giúp đỡ mình. Tình huống như vậy mình phải chọn sao đây? Không có đường chọn. Có thể được một vị ma đạo sư giúp đỡ đồng thời mang tới cho địch nhân một ma đạo sư sẽ giúp mình tiết kiệm được vô số thời gian và tinh lực, bản thân mình không có lý do gì để cự tuyệt. Gật gật đầu, Niệm Băng lên tiếng:
"Ngài cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được."