Đúng như Niệm Băng phán đoán, Tuyết Tĩnh hai mắt nhắm chặt, rướn người về phía đoản nhận trong tay Yến Phong, thời gian cấp bách, Yến Phong căn bản là không kịp phản ứng, trong lúc nguy cơ này, tay Niệm Băng đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nắm lấy đoản đao trên tay Yến Phong, còn Tuyết Tĩnh thì lao vào lưng tay hắn. Tiên huyết theo bàn tay Niệm Băng chảy xuống, nhiễm đỏ đoản đao của Yến Phong, đoản đao tựa hồ có linh tính, rung lên nhè nhẹ, phảng phất như rất hưng phấn. Tuyết Tĩnh cảm giác khác lạ, lúc nàng mở mắt, nhìn thấy dòng máu đỏ thắm đang tuôn chảy xuống đất, nàng ngây ngốc.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nhìn Tuyết Tĩnh,
" Ngươi sao lại phải khổ vậy chứ ? Có chút đả kích như vậy đã không chịu được ? Ngươi lúc rướn về phía đao nhận, có nghĩ tới thân nhân và bằng hữu hay không ? Tuyết Tĩnh, mặc dù ngươi có ngoại hiệu phong nữ, nhưng phong cũng phải có hạn độ, sinh mệnh, là thượng thiên ban tặng, mỗi người chỉ có vài chục năm mà thôi, hãy biết quý trọng sinh mệnh của chính ngươi ".
Tay trái Yến Phong điểm liên tục, phong trụ huyết mạch ở cổ tay Niệm Băng, lãnh đạm nói :
" Nàng muốn chết, thì cứ để nàng chết là được rồi, ngươi sao phải khổ cực mà cứu nàng làm gì ? ".
Niệm Băng mỉm cười, nói :
" Yến huynh, ngươi thiên lệch rồi. Ta nói rồi, sinh mệnh là rất quý giá, huống chi, nàng cũng chỉ nhất thời loạn tâm mà thôi, Tuyết Tĩnh tiểu thư đã từng giúp đỡ ta, mà ta lại vẫn che giấu việc mình là ma pháp sư với nàng, một đao này, cứ tính là ta đền đáp lại cho nàng đi. Tuyết Tĩnh tiểu thư, từ giờ trở đi, ta không nợ ngươi, ngươi cũng không nợ ta, xin trở về đi ".
Máu chảy dù chậm, nhưng vẫn từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, khi nhìn thấy dòng máu đang chảy kia, vẻ phẫn nộ trong mắt Tuyết Tĩnh đã biến mất, thay vào đó là một tia quang mang phức tạp. Cắn cắn lên môi dưới, bước lùi về phía sau, ném mạnh đoạn kiếm trong tay xuống, xoay người bỏ chạy, bầu trời đêm đen nhánh, hai dòng nước mắt lóng lánh phiêu đãng chảy xuôi.
" Niệm Băng, ngươi sao rồi ? Sương Viêm đao của ta phi thường sắc bén, sợ rằng đã cắt đến gân cốt ngươi rồi. Phải làm sao bây giờ, đao còn chưa thể rút ra, ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu ". Trong mắt Yến Phong đã không còn vẻ lãnh ngạo lúc trước, lời nói ân cần chí tình, nhìn ánh mắt quan thiết của hắn, trong lòng Niệm Băng đột nhiên xuất hiện một cảm giác không ổn, ngăn lại nói :
" Đa tạ Yến huynh quan tâm, ngươi yên tâm, ngươi đừng quá nghiêm trọng vấn đề, đao này của ngươi quả thực rất sắc bén, ngay cả băng trong tay ta cũng bị phá vỡ ". Vừa nói, hắn vừa chậm rãi mở tay ra, hai khối băng nhiễm máu hồng rơi xuống đất, mặc dù máu chảy không ít, nhưng kỳ thật vết thương lại không sâu, cú rướn người của Tuyết Tĩnh, chỉ bất quá khiến Sương Viêm đao của Yến Phong vượt qua tầng băng mà cắt qua da tay của Niệm Băng mà thôi.
" Nguồn suối sinh mệnh a ! Thỉnh phóng ra quang mang của người, đem trị liệu thủy của sinh mệnh ấn ký ban cho ta, giải trừ thương thống. Thủy Liệu Thuật ". Lam sắc quang điểm ngưng kết trên tay Niệm Băng, quang điểm li ti nhanh chóng hướng về phía lòng bàn tay hắn, máu lập tức ngừng chảy, vết thương vốn không sâu, được lam sắc quang điểm chữa trị, cơ hồ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, nó đang dần dần khép lại.
Niệm Băng hài lòng cười, nói :
" Quả nhiên thư trung tự hữu hoàng kim ốc ( ND : trong sách tất có lầu vàng ) ! Hôm qua còn chưa biết, nhị giai Thủy Liệu Thuật lại vượt xa nhất giai Trị Liệu Thuật đến thế ". Nhị giai ma pháp này, là hôm qua hắn đọc được từ một quyển thủy hệ ma pháp trong ma pháp sư công hội. Băng hệ ma pháp, là phát sinh từ thủy hệ ma pháp, chẳng những chính mình có băng hệ năng lực, đồng thời cũng có thể coi là một thủy hệ ma pháp sư, nhưng nếu chỉ là thủy hệ ma pháp sư, lại không thể sử dụng băng hệ ma pháp, đây là nguyên nhân tại sao băng hệ ma pháp trong giới ma pháp ở đại lục lại có địa vị cao hơn bốn hệ ma pháp còn lại.
Yến Phong tán thán :
" Ma pháp thật sự là thần kỳ, chỉ tính tới trị liệu phương pháp này, vũ kỹ đã không thể bằng được rồi ".
Niệm Băng mỉm cười nói :
" Đa tạ Yến huynh giúp đỡ, ma pháp mặc dù có chỗ hay của ma pháp, nhưng vũ kỹ cũng có những đặc điểm của nó ".
Yến Phong lúc này đã chẳng còn bộ dáng lãnh khốc, cười nói :
" Khách khí cái gì, kỳ thật, ta đã nhìn ra ngươi có chuẩn bị rồi, nhưng vì sợ ngươi sơ sảy, đã không kìm được mà ra tay, phong nữ kia thật sự là quá điên khùng. Chỉ vì chuyện nhỏ này mà đã muốn giết người ".
Cảm giác không ổn trong lòng Niệm Băng càng ngày càng tăng, từ trong mắt Yến Phong, hắn đã nhìn ra vài phần, miễn cưỡng cười, nói :
" Yến huynh, ta còn có việc, phải về ma pháp sư công hội trước ".
Yến Phong có phần không muốn, nói :
" Niệm huynh, chúng ta đã là bằng hữu, sau này ta có thể tới ma pháp sư công hội gặp ngươi không ? A, được rồi, ngươi cũng có thể gọi nhũ danh của ta. Ta, tiểu danh của ta là Cúc Hoa, Yến Cúc Hoa ".
Niệm Băng toàn thân lạnh ngắt, nhưng hắn lúc này cũng vô pháp cự tuyệt Yến Phong vốn vừa mới cứu chính mình, chỉ đành cố nén cảm giác muốn nôn mửa, gật đầu nói :
" Đương nhiên có thể, Yến huynh, chúng ta sau này gặp lại ". Nói xong, hắn hướng về phía Yến Phong hơi gật đầu, xoay người hướng về phía ma pháp sư công hội mà đi. Vừa đi, vừa thầm nghĩ trong lòng, Tuyết Tĩnh ơi Tuyết Tĩnh, ngươi thích người nào chẳng thích, lại hết lần này tới lần khác theo đuổi một kẻ pha lê ( ND : đoán được là gì không ? Nếu không, cứ đọc sẽ rõ ). Nghĩ tới đây, Niệm Băng nổi đầy gai ốc, sau này nghìn vạn lần không nên tái kiến vị Yến huynh này mới được.
Vừa hướng về phía ma pháp sư công hội đi, ánh mắt u oán của Yến Phi trước khi rời đi cũng không ngừng quanh quẩn trong đầu Niệm Băng, toàn thân phát lạnh, kéo ma pháp sư bào lên, phát hiện trên da tay trên đã nổi lên một tầng da gà. Khó trách tên kia vừa thấy mình đã đối xử khác với người khác, khó trách hắn đối với mỹ nữ như Tuyết Tĩnh cũng không nổi sắc tâm, nguyên lai là hắn có sở thích này. Hoàn hảo là mình từ ánh mắt hắn đã phát hiện ra sớm, nếu không, thì thật sẽ phải đeo trên không ít phiền toái rồi. Rõ ràng, vũ kỹ của hắn rất cao, trừ phi mình dùng Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức tăng cường băng hỏa đồng nguyên ma pháp, nếu không thì rất khó thắng được hắn. Huống chi hắn cũng không có ác ý, mình căn bản vô pháp ra tay với hắn, giờ chỉ hy vọng hắn sẽ không quay lại tìm mình, nếu không, nếu bị người khác hiểu lầm, thật sự là nhảy xuống Thiên Thanh hà cũng không rửa sạch được.
Thong thả đi trên ngã tư đường, trong lòng Niệm Băng rất thoải mái, chuyện của Tuyết Tĩnh rốt cục cũng đã giải quyết xong, mặc dù nàng có thể khó tiếp nhận, nhưng ít ra mình thay nàng nhận một đao, nàng cho dù muốn nổi điên nữa, cũng sẽ không phải vì cừu hận mình.
Tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, Niệm Băng tránh gấp sang một bên, ngã tư này cũng không tính là rộng, nếu như bị đụng vào, thì thực là xui xẻo.
Hí hai tiếng dài, hai con tuấn mã họ lại trước mặt Niệm Băng, hắn kinh ngạc, chủ nhân của hai thớt ngựa chính là Long Linh và Sư Cửu. Hai người xoay người xuống ngựa, Sư Cửu bất mãn nói :
" Ta nói này huynh đệ, ngươi sao chưa kịp nói một tiếng mà đã về rồi ? ".
Niệm Băng cười khổ đáp :
" Trong tình huống đó ta còn có thể không đi sao ? ".
Ánh mắt Long Linh vốn ôn nhu đã có vài phần hàn ý,
" Niệm Băng, ta cần ngươi giải thích một chút về chuyện của Tĩnh Tĩnh ".
Niệm Băng cười khổ đáp : " Giải thích ? Rất đơn giản. Ngươi hẳn cũng biết, là nàng muốn ta đóng giả nam bằng hữu, cùng nàng đến đây phó hội. Lúc chưa gia nhập ma pháp sư công hội, ta vừa tới Băng Tuyết thành, nhân sinh không quen thuộc, lúc đi qua Thanh Phong Trai và Đại Thành Hiên, vốn định đi tìm việc làm, nhưng không ngờ lại bị tam chưởng quỹ của Đại Thành Hiên làm khó, Tuyết Tĩnh đúng lúc đó đi qua, đã trừng phạt chưởng quỹ kia một chút, rồi mang ta vào Thanh Phong Trai, cho ta tạm thời làm người phách sài. Có lẽ là bởi diện mạo ta cũng không đến nỗi tồi, nàng mới chọn ta giả dạng làm nam bằng hữu của nàng ".
Long Linh ngẩn người, nói :
" Đơn giản như vậy sao ? ".
Niệm Băng nhún vai, đáp :
" Đơn giản như vậy. Không tin thì ngươi có thể đi hỏi Tuyết Tĩnh ".
Đôi mi thanh tú của Long Linh hơi nhíu, nói :
" Bắt một đại ma pháp sư đi phách sài, thật sự là buồn cười. Bất quá, nếu Tĩnh Tĩnh lúc đầu giúp ngươi, vậy sao hôm nay ngươi ở yến hội lại làm khó nàng như vậy chứ ? Chẳng phải ngươi đang trong vai nam bằng hữu của nàng sao ? ".
Niệm Băng lắc đầu, đáp : " Ta từng nói với Lạc Nhu rồi, ta chỉ muốn giáo huấn Tuyết Tĩnh mà thôi, nàng từng vũ nhục ta, ta có thể chịu đựng được, thế nhưng, ta không hy vọng nàng vĩnh viễn như vậy, làm một phong nữ như thế, một ngày nào đó sẽ sốc tâm lý mà thôi, nếu như vậy, không bằng để ta đả kích nàng một chút, huống chi, ngươi cho rằng ta đả kích nàng quá mạnh sao ? Người tuyên bố ta là đại ma pháp sư chính chính là Linh nhi ngươi a ! ".
Nguồn truyện: TruyệnYY.comLong Linh ngây ra một lúc, cẩn thận nhớ lại, Niệm Băng quả thực chẳng làm điều gì, hắn chỉ cắt bánh ngọt giúp Lạc Nhu, rồi bồi tiếp Lạc Nhu khiêu vũ mà thôi, khi Tuyết Tĩnh biết được thân phận chính thức của Niệm Băng, mới nhất thời trở nên tức giận, quay người bỏ đi. Nghĩ tới đây, ánh mắt Long Linh lại dần dần trở nên nhu hòa, khẽ gật đầu, nói :
" Nói như vậy, thật sự không thể trách ngươi được. Bất quá, ta muốn biết, ngươi có từng xem Tuyết Tĩnh như một bằng hữu ? ".