Lời Niệm Băng còn chưa dứt, thì đám giáo chúng Huyết Sư giáo bên dưới đã theo mệnh lệnh của Ngân Nãng, tổng cộng một trăm linh một người nhanh chóng xếp thành một hàng. Ngân Nãng ở trên cùng, giơ cao thanh trường đao trong tay lên, Đấu khí Hỏa thuộc tính mênh mông ngưng tụ trên Đao. Mặc dù trong vùng đất giá lạnh này, Hỏa nguyên tố kém hơn Băng nguyên tố, nhưng hắn dù sao cũng là Võ sĩ, hoàn cảnh ảnh hưởng đến Đấu khí ít hơn nhiều so với Ma pháp. Khí lưu nóng rực khiến cho không khí méo mó. Hai chân đững vững, nhìn chằm chằm vào tuyết sụp trước mặt.
Niệm Băng lơ lửng trong không trung, âm thầm kêu tốt. Băng tuyết mặc dù đáng sợ, nhưng nó dù sao vẫn kém hơn việc oanh kích trên diện tích lớn. Dưới sự chỉ huy của Ngân Nãng, tất cả Giáo chúng xếp thành hình chữ nhất. Nói cách khác, chỉ có ngưởi ở trên cùng mới đón nhận Tuyết đọng khổng lồ, mà những người ở phía sau mặc dù cũng bị ảnh hưởng, nhưng dễ đối phó hơn. Ngân Nãng ở trước sĩ tốt. Băng Nguyệt Đường muốn không đoàn kết cũng không được. Thân là Đường chủ, hắn phải làm chuyện Đường chủ nên làm.
Hỏa quang bắn ra trong tiếng rú rít. Một kích toàn lực của cảnh giới Vũ Thánh, ở trong tiếng nổ lớn của Tuyết băng nhất thời bị bám theo một tiếng rít. Hồng quang không là cái gì so với Tuyết vụ mênh mông kia. Hỏa Đấu khí dài hơn mười trượng hình thành một đường thẳng tắp trong không trung, lúc năng lượng hỏa thuộc tính ở trên cùng tiếp xúc với mé của Tuyết băng thì bùng nổ. Ngọn lửa khổng lồ cuốn ra xung quanh, băng tuyết đang lao về phía Ngân Nãng nhất thời bị ngăn lại một chút. Mà tuyết đọng hai bên cũng bị sụp đổ. Ngân Nãng không hề do dự, nhảy lên. Một bóng người sau lưng hắn chợt bay lên trước, thay thế vị trí của hắn lúc trước. Trường đao trong tay không ngừng chém ra, một đoàn Hỏa quang màu xanh mang theo tiếng xé gió đánh ra. Mà Đấu khí Ngân Nãng toàn lực phát ra lúc này đã bị Tuyết băng bao phủ, Tuyết đọng phía sau đã vọt tới.
Thanh quang cũng bộc phát trước khi Tuyết băng vọt được tới. Chỉ có điều, lúc này đối phó với Băng tuyết lại là Đấu khí Phong thuộc tính. Đấu khí Phong bộc phát có hình xoắn ốc. Đấu khí khổng lồ cấp tốc hình thành một cơn Long quyển phong nhỏ trước mặt Băng tuyết. Mặc dù nó không đẹp mắt và bao trùm với diện tích lớn bằng Long quyển phong của Ma pháp. Nhưng trình độ ngưng kết của nó không phải là Phong hệ Ma pháp bình thường có thể so sánh được. Nhất thời, khiến cho tuyết đọng đang xông tới bị ngăn cản. Hễ tiếp xúc với Phong Đấu khí, lập tức bị cuối sang một bên, khiến cho tuyết đọng từ hai bên dưới xông tới thêm vài phần khí thế.
Lúc này, Vũ Thánh sử dụng Phong Đấu khí đã nhảy lên lui về sau. Một gã Vũ Thánh cuối cùng như ảo ảnh đi đến trên cùng. Hắn là người duy nhất trong tổng số một trăm lẻ một người ở đây không sử dụng Vũ khí. Hai tay nắm thành quyền, đứng một thế trung bình tấn đơn giản, khẽ hét lên một tiếng, hai đấm đồng thời đánh ra. Hỏa Đấu khí của Ngân Nãng, có thể dựa vào chữ Quyết để loại bỏ Băng tuyết. Đấu khí mặc dù mạnh hơn Ma pháp, nhưng không thể nào duy trì được trong thời gian dài như Ma pháp. Lúc này, Long quyển màu xanh đã dần suy yếu, tuyết đọng ở hai bên dần dần hợp lại vào giữa. Hai luồng hào quang màu vàng từ quyền bắn ra, tác dụng phòng ngự của Đấu khí Thổ thuộc tính còn mạnh hơn Đấu khí các thuộc tính khác nhiều. Hơn nữa tên Vũ Thánh này ước chừng khoảng sáu mươi tuổi. Độ tinh thuần của Đấu khí còn trên cả Ngân Nãng Đường chủ Băng Nguyệt Đường. Đấu khí màu vàng mênh mông vừa ra đã phát ra tiếng ầm ầm trong không trung. Mỗi một tiếng ầm ầm vang lên, cứ tiến được một phân, hai luồng hào quang màu vàng sẽ thu nhỏ lại. Khi Long quyển phong biến mất, Tuyết băng mãnh liệt xông tới, thì hai luồng hào quang màu vàng lúc đầu có thể tích như đầu người, giờ đã nhỏ lại bằng nắm tay.
Thổ hệ Vũ Thánh lại hét lên một tiếng, hai tay hợp lại trước ngực, chỉ thấy hai luồng hào quang màu vàng hợp lại làm một. Ngay sau đó, một tiếng Ầm ầm không nhỏ hơn tiếng Băng tuyết vang lên. Bông tuyết bay múa đầy trời, lực nổ mạnh khổng lồ lấy vụ nổ làm trung tâm hướng ra bên ngoài mười trượng. Nhưng kỳ diệu nhất chính là, vị Thổ hệ Vũ Thánh này khống chế Đấu khí của mình rất hoàn hảo. Làm cho hướng mà Đấu khí lan ra tất cả đều theo suy nghĩ của hắn, hướng đến đám Băng tuyết. Điều này khiến cho bọn đằng sau hắn có nhiều thời gian hơn.
Ba vị Vũ Thánh thay nhau công kích, tốc độ của bọn hắn có thể dựa vào tốc độ xông tới của băng tuyết để có thể thấy nhanh đến cỡ nào. Từ khi Ngân Nãng là người đầu tiên công kích, Băng tuyết đã bắt đầu xông tới, thế rất là mãnh liệt. Đến khi ba vị Vũ Thánh hoàn thành đợt công kích đầu tiên thì băng tuyết hai bên mới vừa xẹt qua bên cạnh ba người bọn họ mà thôi. Tổng cộng khoảng cách mười lăm trượng, lại khiến cho ba vị Vũ Thánh đều phát động công kích toàn lực, mới miễn cưỡng ngăn cản Băng tuyết trực diện đánh thẳng. Bông tuyết mênh mông trôi qua, đám Võ sĩ phía sau đồng thời di chuyển lên, Đấu khí từ trong cơ thể phát ra, lan ra xung quanh, bảo vệ thân thể mình. Vài tên Vũ Đấu gia ở phía trên cùng thực lực hơi mạnh một chút bổ ra vài chưởng khi ba vị Vũ Thánh còn chưa hạ xuống. Trực diện đón nhận Băng tuyết, làm cho Ngân Nãng vừa rơi xuống mặt đất đã tiếp tục phát động đợt công kích thứ hai. Xu thế của Băng tuyết rất mãnh liệt, ở vị trí của Ngân Nãng chỉ có thể thấy bông tuyết đầy trời, nhưng không thể nào phán đoán được Băng tuyết sẽ duy trì được trong bao lâu.
Tích Lỗ ở bên cạnh Niệm Băng, hơi kinh ngạc nói:
- Niệm Băng, phương pháp của bọn họ có hiệu quả tốt đó. Cho dù là ta, cũng không thể nào liên tục đối mặt với Băng tuyết mãnh liệt như vậy, khẳng định là sẽ bị chôn ở bên dưới. Rồi mới dựa vào năng lực của mình chui từ trong đống tuyết ra. Nhưng chiến thuật của bọn họ rất tốt, cơ hồ có thể khiến cho công kích rất khăng khít. Băng tuyết mặc dù mãnh liệt, nhưng chỉ cần bọn họ có thể kiên trì được một thời gian, là có thể ứng phó được. Tuy nhiên, ứng phó Băng tuyết, cần quá nhiều Đấu khí. Ta thấy, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể có năm người đồng thời phát động công kích về phía trước mà thôi.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Bọn họ sử dụng chiến thuật của bầy sói. Ở nơi hoang dã, bầy sói ở trong hoàn cảnh giá lạnh muốn sống sót. Thì phải vào lúc gió lạnh xuất hiện lập tức phán đoán được phương vị. Con sói đầu đàn ở phía trước, các con sói còn lại ở phía sau, sếp thành một hàng. Khi con sói đầu đàn không đỡ được gió lạnh nữa, thì nó sẽ lập tức chạy đến phía sau cùng nghỉ ngơi. Do con sói thứ hai tiếp tục đứng vững, cứ như vậy, sẽ qua được đợt gió lạnh. Bây giờ bọn Ngân Đường chủ đúng là dùng chiến thật này. Đương nhiên, bọn họ ứng dụng nó vào trong thời điểm khó khăn hơn rất nhiều, dù sao, bọn họ đang phải đối mặt với Băng tuyết.
Điều Tích Lỗ ám chỉ, Niệm Băng rất hiểu. Sắp xếp theo hàng thế này, ngoại trừ người thứ nhất có thể phát động công kích về phía trước, thì những người ở phía sau hắn, có thể phân biệt một người ở vai trái, vai phải, và hai bên thắt lưng phát động Đấu khí về phía trước. Trong nháy mắt sẽ đạt được hiệu quả năm người liên thủ. Lúc bọn họ đang nói chuyện, ba gã Vũ Thánh đã hoàn thành ba đợt luân phiên công kích, mà Băng tuyết đã chỉ còn cách bọn họ có gần mười trượng. Ba gã Vũ Thánh liên tục ra tay toàn lực ba lần, Đấu khí tiêu hao quá nhiều. Khi tên cuối cùng nhảy lên, thì Ngân Nãng đã truyền đạt mệnh lệnh.
Ba gã Vũ Đấu gia phía sau đồng thời ra tay, đánh ra một chưởng. Khi Đấu khí vừa phát ra, ba gã đồng thời nhảy lên. Giống như ba gã Vũ Thánh, khẽ điểm chân lên đầu vai một gã Vũ Đấu gia, lui đến phía sau cùng đội ngũ. Mà đám Võ sĩ cấp Vũ Đấu gia phía sau cứ ba người một tổ, đều là ngay khi đánh ra một chưởng rồi lập tức nhảy lui lại. Bọn họ vừa ngăn cản, vừa lui về phía sau, hình thành một đường vòng cung tuyệt mỹ trên không trung. Mỗi người chưa dừng lại một chút nào, không hề do dự. Phối hợp rất hoàn hảo. Vừa ngăn cản, vừa thối lui, trong lúc nhất thời khiến cho tốc độ của Băng tuyết không thể nào nhanh hơn, chỉ có thể chia ra mà tiếp cận bọn họ. Lúc công đánh đến Võ sĩ cấp bậc Đại Kiếm sư, thì đã đổi thành năm người một tổ. Đều dùng Đấu khí oanh kích, cũng có thể tạo hiệu quả tương tự. Một khi một người trong tổ xuất hiện vấn đề, lập tức sẽ khiến cho toàn bộ bất ổn. Nhưng một trăm tên cao thủ Băng Nguyệt Đường không hề bối rối, như từng cơn sóng ngăn cản công kích của Băng tuyết, từng bước lui về phía sau.
Uy lực của Băng tuyết mặc dù rất lớn, nhưng nó đến mau, đi cũng mau. Oanh kích kịch liệt chỉ duy trì được thời gian một bữa cơm thì đã ly khai khỏi nơi của đám Ngân Nãng, tiếp tục lao xuống bên dưới. Ở bên dưới Băng Xuyên, xuất hiện một cảnh kỳ dị. Ở chỗ một trăm người Ngân Nãng, hình thành một cái khe rất sâu, hai bên tuyết đọng lại cao đến ba trượng. Mà bọn họ đang đứng sếp hàng ở trong cái khe này. Kể cả ba gã Vũ Thánh bên trong, tất cả đều không ngừng thở dồn dập. Trải qua ba đợt luân phiên ngăn cản, mỗi người tiêu hao quá nhiều sức lực.vNiệm Băng dẫn Tích Lỗ và Miêu Miêu nhẹ nhàng dừng lại trên cái khe đó. Dưới tác dụng của Phong tường thuật, bọn họ không lưu lại một dấu vết gì trên tuyết. Giọng nói của Niệm Băng truyền vào trong tai mỗi một gã Võ sĩ Băng Nguyệt Đường:
- Cảm giác thế nào? Đây là lực lượng của tự nhiên. Tuy nhiên, lực trùng kích của Băng tuyết lại căn cứ vào địa hình của Tuyết Sơn. Uy lực lần trùng kích này là bao nhiêu? Ta có thể nói cho các ngươi, nếu dùng Ma pháp mà tính toán, thì trùng kích lần này của Băng tuyết có thể tương đương với năng lượng của Thần Hàng Thuật. Nhưng uy lực đạt được nhiều nhất chỉ có cấp bậc cấm chú. Bởi vì Băng tuyết bao trùm diện tích quá lớn, lại không phải do người khống chế, nên mới khiến cho năng lượng phân tán. Nếu các ngươi gặp phải một gã Thần hàng Sư, dùng Ma pháp làm Tuyết thì phương pháp này của các ngươi không thể nào ngăn cản được. Ta cho các ngươi kinh nghiệm lần này, một là muốn xem xem khả năng phối hợp giữa các ngươi. Mà hai là, ta muốn nói cho các ngươi, sau hai tháng, nhiệm vụ mà chúng ta phải đối mặt chính là mười kẻ địch có thể thực lực hơn cả Thần Hàng sư. Thời gian hai tháng, ta hy vọng các ngươi có thể thay đổi thật lớn. Hai tháng, không dài, có thể trong hành động hủy diệt của đối phương mà giữ được mạng mình hay không, vậy phải xem khả năng của các ngươi. Bây giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ. Một lúc sau, các ngươi phải dựa vào mình mở ra một Băng động. Ta nói rồi, đó sẽ là nơi mà các ngươi nghỉ ngơi trong hai tháng này. Ta tổng cộng cho các ngươi ba canh giờ. Ba canh giờ sau, ta sẽ nói cho các ngươi kế hoạch huấn luyện trong hai tháng này. Kế hoạch này rất khó khăn, hy vọng các ngươi chuẩn bị tâm lý…
Cho dù đám Võ sĩ Băng Nguyệt Đường chuẩn bị tâm lý hơn nữa, bọn họ cũng không thể nào nghĩ được Niệm Băng mang đến huấn luyện gì cho bọn hắn. Ba canh giờ sau, lúc Niệm Băng nói ra kế hoạch của mình. Toàn bộ một trăm linh năm người toàn bộ sững sờ. Giật mình nhìn vị Giáo Chủ Huyết Sư giáo. Không ai dám tin rằng đây là sự thật.
- Giáo Chủ, ý của ngài là, để chúng ta biến Tuyết Sơn này thành đất bằng trong hai tháng?
Ngân Nãng không dám tin vào lỗ tai mình. Đây là ngọn Tuyết Sơn cao nhất trong dãy núi này, cao hơn mặt nước biển ngàn trượng. Đừng nói là hai tháng, cho dù hai năm bọn hắn cũng không thể làm được như vậy. Đây cơ bản là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Niệm Băng nhìn Tuyết Sơn đứng sừng sững cách đó mấy trăm trượng, nói:
- Không sai, hai tháng, các ngươi tổng cộng có một trăm linh một người, chia làm ba tổ. Phân biệt do ba gã Vũ Thánh, kể cả Ngân Đường chủ dẫn đầu. Thực lực chia đều, mỗi tổ một ngày bốn canh giờ, các ngươi có thể dùng bất cứ phương pháp nào mình có thể đạt được để mở Tuyết Sơn. Hai tháng sau, phải biến nơi đây thành đất bằng. Khoảng nửa tháng nữa, năm trăm Huyết Vệ sẽ đến đây. Bọn họ cũng sẽ làm một chuyện như ngươi, sáu trăm người sẽ còng tiến hành công kích Tuyết Sơn. Ngoại trừ mỗi ngày dùng bốn canh giờ công kích Tuyết Sơn, thì thời gian còn lại, các ngươi sẽ ở trong Băng động tu luyện, khôi phục Đấu khí bị tiêu hao khi huấn luyện. Thức ăn và nước uống ta sẽ phụ trách, các ngươi không cần lo lắng.
Ngân Nãng khó xử nói:
- Nhưng mà, Giáo Chủ, việc này quá khó khăn. Đừng nói là chúng ta, mà cho dù là một trăm tên Vũ Thánh cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này.
Hàn quang lóe lên trong mắt Niệm Băng, hắn nói:
- Không thử qua, ngươi làm sao biết được không thể hoàn thành? Ta đã tìm hiểu qua, Tuyết Sơn ở đây, có một nửa là do Băng tuyết bao trùm, một nửa là nham thạch. Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu được một đạo lý. Chỉ cần nỗ lực, không gì là không thể làm được. Các ngươi nhìn đây.
Vừa nói, hắn phóng người lên, quang điểm mà xanh ngưng kết dưới thân hắn. Như đám mây nâng người hắn bay lên. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Niệm Băng đang ở không trung. Đám tinh anh của Băng Nguyệt Đường này rất nhanh thấy được thực lực của Giáo Chủ. Khi Niệm Băng bay đến độ cao chín trăm trượng liền ngừng lại. Kim quang lóe sáng ở Mi Tâm. Vô số quang điểm màu đen ngưng kết thành từng đạo quang mang màu đen tập trung vào người hắn. Từ từ, Niệm Băng nâng tay phải của mình lên, một cái bóng đen khổng lồ cao đến sáu trượng từ từ hiện lên sau lưng hắn. Mặc dù hắn cách mặt đất rất xa. Nhưng dưới sự khống chế của hắn, băng vụ xung quanh tan ra, khiến cho đám thuộc hạ bên dưới có thể rõ ràng thấy được hắn đang làm gì.
Thân ảnh màu đen cao sáu trượng từ từ trở nên rõ ràng, bao phủ trong chiếc trường bào màu đen, tản mát ra hơi thở âm trầm. Ngay cả mặt trời trên cao cũng bị ảm đạm đi rất nhiều. Tiểu phúc của Niệm Băng, do ảnh hưởng của Kim quang ở Mi tâm cũng bị nhiễm biến thành màu vàng. Năng lượng màu đen theo tay phải hắn giơ lên tăng tốc độ ngưng kết. Mà bóng đen sau lưng hắn cũng giơ tay phải lên. Nguyên tố hắc ám mênh mông, tràn ngập hơi thở âm trầm và Hủ thực, ngưng kết trong bàn tay của nó. Một thanh lưỡi hái dài mười trượng, lưỡi dài bảy trượng dần thành hình. Trên lưỡi hái có bảy viên bảo thạch màu đen, mặc dù nhan sắc giống nhau, nhưng tản mát ra hơi thở khủng bố. Cặp mắt màu Lam của Niệm Băng giờ phút này đã biến thành màu đen. Thất thải quang mang hiện lên, hoàn toàn bao phủ hắn và thân ảnh màu đen sau lưng lại, giọng nói trầm thấp như truyền lại từ khắp núi non:
- Tử Thần Liêm Đao! ( Lưỡi hái tử thần)
Tay phải Niệm Băng chém ra, thân ảnh màu đen khổng lồ sau lưng hắn cũng chém tay phải của mình ra, cùng với cái lưỡi hái khổng lồ trên tay phải. Mọi người ở bên dưới, nhìn thấys chính là một đạo quang mang màu đen chém ra ngoài. Lúc bọn hắn giật mình há to miệng, thì quang mang màu đen đó đã xâm nhập vào trong sườn núi Tuyết Sơn, như là chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Thân ảnh màu đen sau lưng Niệm Băng từ từ nhạt dần. Nhưng trên sườn núi trắng toát lại xuất hiện một đạo vết nứt màu đen, đột nhiên, đạo vết nứt đó như sáng lên một chút. Ngay sau đó, vết nứt trên đỉnh núi di chuyển, nhẹ nhàng di chuyển. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, Đỉnh núi cao trăm trượng từ từ nghiêng theo vết nứt. Khi đỉnh núi hoàn toàn chia lìa với dãy núi, thì tất cả đám Võ sĩ Băng Nguyệt Đường vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng trước mắt này. Đỉnh núi theo sườn núi rơi xuống, tiếng Ầm Ầm lớn gấp mười lần so với lúc trước từ trên đỉnh núi truyền xuống. Cả dãy núi đều đang run lên mãnh liệt. Rung lên vì một kích quá mạnh của Niệm Băng. Trong lúc nhất thời, vô số gió lạnh và Băng tuyết xuất hiện, cả núi non như đang nức nở vì một kích tuyệt thế của Niệm Băng. Mặt đất run rẩy duy trì một được một khắc, khi tất cả trở lại bình tĩnh thì đỉnh núi vốn cao ngàn trượng thì rõ ràng chỉ còn cao có chín trăm trượng. Đỉnh núi không thấy nữa, không gì chân thật hơn nữa.
Thân hình Niệm Băng từ không trung từ từ rơi xuống, vẻ mặt hắn không có chút biến hóa nào. Trong mọi người ở đây, chỉ có Tích Lỗ là hiểu được, một kích vừa rồi của Niệm Băng, rõ ràng có thực lực cấp mười ba. Đây không phải là Hắc Ám Cấm chú cấp mười một. Dưới tác dụng phụ trợ của Thiên nhãn lĩnh vực, cùng với Tây Kinh huyệt toàn lực vận chuyển khí Tiên thiên hắc ám, khiến cho công kích cấp mười ba chém bay đỉnh núi. Tích Lỗ tự hỏi, cho dù là mình dựa vào Thần Phủ của Ải Nhân Tộc phát ra công kích mạnh nhất, thì cũng chỉ có thể đạt đến hiệu quả như Niệm Băng mà thôi. Nhưng mà Niệm Băng nhìn rất là thoải mái, như là chưa xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Nếu nói lúc Niệm Băng công bố phương pháp huấn luyện khiến trong lòng đám Võ sĩ Băng Nguyệt Đường đầy kinh ngạc và khó hiểu. Thì lúc này, tâm trạng của bọn họ đã trở nên rung động mạnh. Tất cả những điều Niệm Băng làm, bọn họ căn bản không thể dùng lời để hình dung được. nhiệm vụ lúc trước Ngân Nãng nói là không thể hoàn thành, chỉ trong nháy mắt đã bị Niệm Băng hoàn thành một phần mười. Có lẽ, phạm vi trăm trượng trên đỉnh Tuyết Sơn không lớn như bên dưới. Nhưng mà bây giờ không ai nghi ngờ, Niệm Băng có thể dựa vào chính mình có thể biến Tuyết Sơn thành đất bằng. Một trăm linh một so với một, không ai còn nói lời phản đối nữa. Trong mắt bọn họ, vị Giáo Chủ trẻ tuổi này đã biến thành Thần. Nếu nói lúc trước đám Võ sĩ Băng Nguyệt Đường còn không phục Niệm Băng, thì giờ nhìn một chiêu Tử Thần Liêm Đao vừa rồi, bọn họ không còn nghi hoặc gì nữa.Tôn kính cường giả, là điều mà từ xưa đến nay không thể thay đổi. Niệm Băng không cần nhiều lời, hắn chỉ dùng hành động của mình nói cho bọn thuộc hạ biết thế nào là cường giả chính thức. Nhẹ nhàng hạ xuống đất, Niệm Băng vẫn là Niệm Băng mặc áo vải. Nhưng hắn trong mắt bọn thuộc hạ đã trở nên rất cao lớn, giống như Tuyết Sơn, cao không thể lường.
Không cần giải thích gì thêm, Niệm Băng hạ mệnh lệnh:
- Băng Nguyệt Đường Đường chủ Ngân Nãng, dẫn ba mươi ba người, bắt đầu Hành động Diệt Sơn. Bốn canh giờ sau đổi người. Những người khác vào Băng Động nghỉ ngơi.
- Vâng, thưa Giáo Chủ.
Một trăm linh một âm thanh như xuất ra từ miệng một người. Âm thanh chỉnh tề tràn ngập sự cung kính. Ngân Nãng nhìn Niệm Băng thật sâu, dẫn ba mươi hai thủ hạ, đi đến đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất. Mà hơn sáu mươi người còn lại, thì yên lặng đi về phía Băng Động. Đều vào động của mình bắt đầu tu luyện.
Tích Lỗ giơ ngón tay cái lên với Niệm Băng, mỉm cười khen ngợi. Niệm Băng mỉm cười nói:
- Ta nghĩ, thời gian hai tháng này, nhất định rất tốt đẹp đối với bọn họ. Bây giờ ta cũng nên chuẩn bị vài thứ cho thuộc hạ của ta mới được. Miêu Miêu, ngươi và Tích Lỗ đại ca ở đây. Ngươi phải tu luyện Tinh thần Ma pháp, phóng đám Sủng vật của ngươi ra. Để bọn nó cùng tham gia Hành động Diệt Sơn.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comMiêu Miêu tò mò hỏi:
- Niệm Băng ca ca, huynh đi đâu? Huynh không mang Miêu Miêu đi cùng sao?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Ca ca còn có chút việc, trong vòng hai ngày ta sẽ trở vệ. Trong thời gian hai ngày này, thuộc hạ của ta không có gì để ăn, lại phải tiêu hao nhiều thể lực đến thế, đây chính là một sự khảo nghiệm rất lớn đối với bọn họ. Nhưng chỉ cần kiên trì được hai ngày, vậy thực lực của bọn họ nhất định sẽ tăng lên. Huấn luyện, phải dùng toàn bộ sức lực của cơ thể. Miêu Miêu, lương khô mà Tích Lỗ đại ca mang theo cũng đủ để hai người ăn hai ngày. Ngươi phải nghe lời Ca ca, lúc Niệm Băng Ca ca về nhất định sẽ mang những thứ thật ngon về cho ngươi.
Miêu Miêu mặc dù có điểm không muốn, nhưng nàng biết Niệm Băng có việc phải làm, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu nói:
- Niệm Băng Ca ca, huynh nhất định phải về sớm đó.
Niệm Băng gật đầu cười với Miêu Miêu. Sau đó nhẹ nhàng bay lên. Nếu bây giờ đám thuộc hạ Băng Nguyệt Đường nhìn thấy Giáo Chủ bọn họ đang làm gì, có lẽ sẽ càng kinh ngạc hơn. Quang điểm màu xám ngưng kết dưới thân Niệm Băng. Áo Tư Tạp vui sướng rống lên một tiếng, mở rộng hai cánh ra, bao phủ trong màn hào quang màu xám, nó mang theo Niệm Băng nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt Miêu Miêu và Tích Lỗ.
- Rồng, chính là Rồng, Niệm Băng Ca ca trở thành Triệu Hồi Sư từ lúc nào vậy. Tuy nhiên, phương pháp của hắn thật là kì lạ.
Miêu Miêu khó hiểu nhìn về phía Niệm Băng biến mất.
Tích Lỗ mỉm cười nói:
- Niệm Băng ca ca của ngươi luôn làm ra một vài chuyện kỳ diệu. Miêu Miêu, ngươi cũng nên bắt đầu tu luyện đi, để Tích Lỗ đại ca thấy thú của ngươi đi.
Đối với vị tiểu muội muội này, Tích Lỗ rất thích. Có lẽ hai người có cùng hoàn cảnh, cùng mất cha mẹ, nên từ lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Tích Lỗ đã sinh ra ý nghĩ che chở cho nàng.
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Không có vấn đề. Tích Lỗ đại ca, ngươi nhìn xem. Các Tiểu sủng của Miêu Miêu đã tiến hóa rất lợi hại. Lấy danh nghĩa của ta gọi về các ngươi. Xuất hiện đi, Điềm Điềm, Đạm Đạm, Na Na, Cường Cường, Quan Quan.
Nếu Niệm Băng ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện. Miêu Miêu thi triển là quần thể Triệu hoán thuật. So sánh với Triệu hoán thuật đơn thể trước kia thì khó hơn gấp mấy lần. Một màn hào quang màu bạc bao quanh người nàng. Trước hai tay nàng một đốt, một màn hào quang màu bạc có đường kính ba trượng xuất hiện. Ngay sau đó, năm thân ảnh với bốn màu hắc, Bạch, Hồng, Hắc đồng thời từ trong màn hào quang màu bạc bay ra, năm thân ảnh lớn dần lên. Khi bọn nó rơi xuống mặt đất, thì đã hiện ra nguyên hình.
Tích Lỗ đang cảm thấy kỳ quái, Điềm Điềm, Đạm Đạm chẳng lẽ có thể ăn sao? Nhưng khi hắn thấy đám Sủng vật mà Miêu Miêu gọi về, không khỏi kinh hãi. Năm thân thể lớn nhỏ khác nhau, nhưng không một con nào không tản mát ra hơi thở mạnh mẽ. Trong đó có một con Tích Lỗ biết, thân hình mập mạp, to như ngọn núi không phải là con Ám Ma Thử của Niệm Băng sao? Sao lại trở thành sủng vật của Miêu Miêu?
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Tích Lỗ đại ca, ta giới thiệu cho ngươi một chút nhé.
Nói xong, nàng giơ tay chỉ về phía con chuột khổng lồ như ngọn núi nhỏ:
- Đây là Điềm Điềm, là một con Ám Ma Thử. Am hiểu nhất chính là phòng ngự và đánh động, là Ma pháp hỗn hợp hai hệ Hắc Ám và Thổ hệ. Bây giờ nó đã tiến hóa đến giai đoạn thứ năm. Có thể thao khống một ít Ma pháp hệ Hắc Ám và Thổ hệ. Hơn nữa khả năng phòng ngự của nó cũng rất mạnh, giống như một tòa thành di động, là một trong những Sủng vật phòng ngự tốt nhất. Đúng, Niệm Băng ca ca cũng có một con Ám Ma Thử, nó là mẹ của Ám Ma Thử Điềm Điềm.
Vừa nghe Miêu Miêu nói thế, Tích Lỗ mới hiểu ra:
- Không sai, công phu khoan động của Ám Ma Thử quả là rất lợi hại. Lúc ta giúp Niệm Băng cứu cha mẹ hắn, cũng nhờ nó nhiều.
Tay Miêu Miêu từ trên người Ám Ma Thử Điềm Điềm màu đen, chuyển sang một con màu trắng bên cạnh, cười nói:
- Đây là Đạm Đạm, Đạm Nãi Ngưu Đạm Đạm. Nó là một con Bạo Hảo Kim ngưu, có tên gọi là Bạo Hoàng Kim Nhũ. Năng lực của Đạm Đạm là phun sữa. Nó đã tiến hóa đến bậc thứ năm, bây giờ chẳng những Đạm Đạm có thể phun sữa màu vàng với lực công kích rất mạnh. Hơn nữa, Sữa của nó còn có hiệu quả phụ trợ, chỉ cần các con Sủng vật khác uống sữa của nó, có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo. Thực lực sẽ tăng lên hơn bình thường năm lần. Tương đối mà nói thì Đạm Đạm am hiểu công kích và phụ trợ.
Bây giờ Nãi Ngưu Đạm Đạm hoàn toàn khác so với trước kia Niệm Băng thấy. Lông trên người đã toàn hầu hết là màu vàng, chỉ có sống lưng mới là màu đen. Hai cấp trước, thân hình nó không khác gì con Nãi Ngưu bình thường, nhưng bây giờ đã phát triển đến mức dài ba trượng, cao hai trượng. bộ lông đen trắng cực kỳ bóng mượt. Chiếc sừng vốn không nên xuất hiện trên đầu Nãi Ngưu thì lại xuất hiện trên đầu nó. Đó là một đôi sừng màu trắng. Dưới bụng, tám chiếc vú màu vàng khổng lồ hơi rủ xuống, tản ra một mùi kỳ dị. Một đôi mắt rất lớn đang nhìn chằm chằm vào con vật màu đỏ bên cạnh.
Miêu Miêu nhìn vào con vật màu đỏ mà Nãi Ngưu Đạm Đạm nhìn. Trong năm con Sủng vật, thì con Sủng vật màu đỏ này là đẹp nhất. Người dài một trượng, bộ lông màu đỏ chói mắt. Còn đẹp hơn trước kia nhiều, nhất là cái đuôi dài càng đẹp hơn. Dưới cái đuôi của nó mọc ra một cái gai nhọn dài khoảng ba thước. Nó lười biếng nằm trên mặt đất, chỉ có duy nhất đôi mắt tục tĩu đang nhìn chằm chằm vào mấy cái vú màu vàng dưới bụng Đạm Đạm, dường như lúc nào cũng có thể tập kích. Đạm Đạm dường như rất bất lực, mặc dù kinh hãi, nhưng cũng không né tránh. Miêu Miêu cười nói:
- Kia chính là Cẩu đầu quân sư trong đám Sủng vật của ta. Không phải gọi là Hổ đầu quân sư mới đúng. Huynh đừng nhìn nó như vậy, nhưng trong bụng rất hư hỏng. Hắn cũng là con Sủng vật duy nhất chuyên phụ trợ của ta, cũng có thể gọi là một con Sủng vật chuyên làm loạn. Mặc dù không có lực công kích gì, nhưng tác dụng lại không nhỏ. Sau khi Na na tiến hóa đến cấp năm, thì giờ đã có năm loại kỹ năng. Cũng là Sủng vật có nhiều kỹ năng nhất. Nó có thể dùng kỹ năng của mình tạo ra phiền toái lớn cho kẻ địch, nó đúng là được gọi là Kim Ổi Tao Hồ, là thiên địch với Đạm Đạm. Sữa của Đạm Đạm có rất nhiều chỗ tốt đối với nó, là thuốc bổ lớn nhất. Còn kỹ năng của nó, huynh sau này nhất định sẽ thấy. Mặc dù nó không phải là Sủng vật lợi hại nhất, nhưng tuyệt đối là một con quan trọng nhất. Sự tục tĩu và dâm đãng của nó, là cơn ác mộng của tất cả kẻ địch, thậm chí là người trong nhà.
Na Na hiển nhiên là nghe được lời Miêu Miêu nói, ánh mắt tục tĩu giật giật, miệng nhếch lên một chút, như là đang nở nụ cười dâm đãng. Nhìn thấy ánh mắt của nó, Tích Lỗ không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhân loại cũng có hạng người tục tĩu, nhưng so sánh với ánh mắt tục tĩu của con Hồ Ly này, thì lại kém rất rất nhiều. Ánh mắt đó dừng ở trên thân thể mềm mại đã dậy thì của Miêu Miêu, làm Miêu Miêu đỏ mặt, tức giận nói:
- Nhìn gì vậy, cẩn thận không ta đem ngươi đi hoạn. Cho ngươi làm một con Hồ Ly thái giám.
Vừa nghe thấy những lời đó, Na Na vội vàng rụt đầu lại, dùng cái đuôi màu đỏ che đầu mình lại, cả Nãi Ngưu Đạm Đạm cũng không dám nhìn.
Miêu Miêu nói tiếp:
- Con thứ tư chính là Chương Lang Cường Cường của ta. Cường Cường hơi đặc biệt hơn so với các con Sủng vật khác, nó là một con Huyễn Tượng ma chương. Năng lực tốt nhất chính là Huyễn tượng, được gọi là Huyễn Tượng bản thể. Năng lực công kích của Cường Cường được thể hiện ở trong Huyễn tượng. Sau khi đạt đến cấp năm, nó có thể dựa vào năng lực đặc biệt của mình biến thành bất cứ một loại Sủng vật nào của ta. Hơn nữa còn có một nửa năng lực công kích. Công kích của Cường Cường mặc dù không quá mạnh, nhưng phòng ngự và Huyễn tượng bảo vệ là tốt nhất. Tốc độ chạy trốn của nó lại rất nhanh. Phối hợp với Điềm Điềm, thì có thể mang ta chạy thoát rất nhanh ở mặt đất. Đáng tiếc, chúng nó không thể nào thoát khỏi sự tìm kiếm của Tinh thần lực, nếu không, cha, mẹ cũng sẽ không…
Nhắc đến cha mẹ, mắt Miêu Miêu lập tức đỏ lên, vẻ mặt trở nên ảm đạm.