Nhìn ánh mắt chân thành của Phượng Hư trưởng lão, Phượng Nữ thật sự không thể nói ra lời cự tuyệt:
- Trưởng lão, chúng ta trước tiên quay trở lại Phượng tộc đã, cũng đã đến lúc để tộc nhân chúng ta quay trở về. Đồng thời ta cũng hy vọng người có thể hứa với ta, đến khi cần thiết, ta có thể rời đi. Hơn nữa chúng ta đều đã có trượng phu, đối với chúng ta mà nói, tộc nhân mặc dù quan trọng nhưng trượng phu lại càng quan trọng hơn.
Phượng Hư vội ngăn lại rồi nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần hai vị tộc trưởng đáp ứng lưu lại, tự do của các người như thế nào lại bị hạn chế chứ? Ta chỉ hy vọng dưới sự dẫn dắt của các người, sẽ làm cho Phượng tộc thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.
Phượng Nữ mỉm cười nói:
- Thật ra, mẹ ta phải trở thành tộc trưởng. Mặc dù mấy năm nay không có mặt ở Phượng tộc, nhưng mẹ ta vẫn quan tâm tới tình huống của Phượng tộc. Từ nhiều năm trước đã sớm tìm ra nhiều biện pháp giúp Phượng tộc trở nên cường đại, lần này chúng ta quay trở về trước tiên phải giúp Phượng tộc đối mặt với Phượng Hoàng đại điển kia. Mặt khác, ta nói những điều này với các vị trưởng lão, hy vọng các ngươi có thể chấp thuận.
Phượng Hư cũng vui vẻ cười đáp:
- Hiện tại những biện pháp này không cần nói cho ta biết. Là tộc trưởng, các người chỉ cần đem những biện pháp đó mà nói ra, vậy là đủ rồi. Ta và Phượng Không sẵn sàng ủng hộ.
Phượng Hoàng đại điển có được kết cục hoàn mỹ là việc Phượng Hư không dám nghĩ đến, Phượng Không cùng tộc nhân Phượng tộc cũng chẳng khác gì hơn, khi mọi người còn đang lo lắng nhìn kim sắc hỏa trụ đang từ từ biến mất phía xa xa, bỗng thấy Phượng Hư trưởng lão truyền đến tin tức bình an vô sự, nhất thời cả Phượng tộc đắm chìm trong sự hạnh phúc, sung sướng. Khi tất cả quay trở lại gia viên, Phượng Hư trước tiên tuyên bố Phượng Nữ cùng Lam Thần là tộc trưởng bổn tộc, đồng thời đem bí mật về Phượng Hoàng hỏa sơn nói ra. Khi Phượng Nữ cùng Lam Thần dưới sự yêu cầu của hai vị trưởng lão biểu diễn đệ bát biến của Phượng Hoàng cửu biến thì tất cả Phượng tộc đều hân hoan bắt đầu tổ chức hoạt động hoan khánh chúc mừng, tiền lệ trước đây chưa từng có. Lễ hội này được kéo dài suốt 3 ngày.
Niệm Băng cùng Tích Lỗ cũng không có tham gia tiệc mừng của Phượng tộc. Mặc dù hai vị thê tử của mình bình an trở về nhưng đồng thời cũng cấp cho Niệm Băng một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu thực lực không đủ, khi thân nhân, bằng hữu của mình gặp nguy hiểm thì không có cách nào trợ giúp. Niệm Băng quyết định hai tháng sau tiến hành bế quan. Phượng Nữ, Lam Thần cùng Ngọc Như Yên hết lòng tiến hành cải cách Phượng tộc, nhiệm vụ chiếu cố Niệm Băng cùng Tích Lỗ được giao cho Long Linh.
Đối với Thiên Nhãn bốn khiếu huyệt mà nói, quyết tâm tu luyện, thì tiến bộ với tốc độ thần tốc kinh người. Nhất là Niệm Băng sau khi khai mở được Tây Kinh huyệt thì biến hóa lại càng thêm rõ ràng. Từ khi bắt đầu bế quan cho đến hai tháng sau khi xuất quan, Niệm Băng mỗi ngày chỉ ăn rất ít thực vật, thậm chí ngay cả Phượng Nữ cùng Lam Thần cũng không có gặp mặt lấy một lần, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện. Hắn không chỉ có tu luyện ma pháp của bản thân cùng khiếu huyệt, mà đồng thời còn bao quát cả bảy siêu thần khí kia. Tích Lỗ nói với hắn, muốn cho siêu thần khí trở nên cường đại thì cần dùng Tiên Thiên khí làm dịu hồn phách của siêu thần khí. Bảy thanh thần đao, bảy đao hồn. Mỗi một thanh đao đều tự có linh tính của mình. Trước kia Niệm Băng có lẽ không có cách nào cung cấp đủ Tiên Thiên khí trợ giúp đao hồn cùng bản thân tu luyện, nhưng sau khi Tây Kinh huyệt của hắn mở ra điều này liền trở thành đơn giản.
Bởi vậy, hai tháng sau Niệm Băng từ tiểu ốc bế quan đi ra thì tất cả mọi người đều cảm giác được rõ ràng, hiện tại Niệm Băng dường như thay đổi. Đôi mắt hắn so với trước kia càng thêm trong veo hơn, nhưng trên người lại không tản mát ra chút khí tức cường đại nào. Phượng Nữ, Lam Thần, Ngọc Như Yên cùng với hai vị trưởng lão Phượng tộc khi thấy hắn cũng đều sinh ra một loại cảm giác, bọn họ cẩn thận suy nghĩ sau đó mới phát hiện ra loại cảm giác này thật bình dị. Niệm Băng hoàn toàn thay đổi, trở nên rất bình dị, thoạt nhìn tựa hồ không hề anh tuấn, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện những cái nhấc tay, nhấc chân của hắn toát ra khí chất mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể so sánh được. Chỉ cần hơi chú ý sẽ lập tức bị hấp dẫn, nhất là khi nhìn vào hai mắt hắn, càng nhìn càng thấy cuốn hút. Niệm Băng một mạch bế quan tu luyện, Tích Lỗ cũng không biết Niệm Băng trong thời gian này phát sinh biến hóa gì, nhưng Tích Lỗ cảm giác được, trước đây hắn vẫn có tự tin thắng Niệm Băng, nhưng hiện giờ Niệm Băng thật bình dị, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là thâm bất khả trắc.
- Sao? Không nhận ra ta à?
Niệm Băng có chút buồn cười nhìn mọi người trong phòng hội nghị.
Ngọc Như Yên mỉm cười nói:
- Quả thật có chút không nhận ra, bất quá mẹ lại biết con đã thực sự trưởng thành.
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, trong mắt nhất thời hiện lên miên man nỗi nhớ, còn 10 ngày nữa sẽ cùng Băng Tuyết Nữ Thần tế tự đánh một trận sinh tử, ta thật sự nhớ họ, 10 năm, không biết họ sống có tốt không? Trong mắt hắn có chút bi thương, cũng có chờ mong. Ngoại trừ hai vị trưởng lão Phượng tộc ra, những người khác đều biết hắn nói tới ai.
Phượng Nữ liền nói:
- Niệm Băng, chúng ta sẽ đi cùng với huynh.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comNiệm Băng lắc đầu nói:
- Không, không cần đi cùng với ta. Chuyện của ta, hãy để ta tự giải quyết. Phượng tộc mới vừa tiến vào thời kỳ cải cách, nơi này cần có nàng cùng mẹ. Linh nhi, nàng cũng ở lại đây nhé?
Long Linh ngẩn người ra:
- Tại sao?
Niệm Băng mỉm cười trả lời:
- Những ngày này nàng chăm sóc ta, cũng đã rất mệt rồi, hãy ở lại chỗ này giúp Phượng Nữ, giúp cho nàng ấy khỏi cô đơn. Linh nhi, đừng buồn. Ta để nàng ở lại chỗ này còn có một ý khác.
Vừa nói xong, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách thật dầy, đưa vào tay Long Linh rồi nói:
- Đây là tâm đắc tu luyện ma pháp mấy năm nay ta đạt được.
Nhận lấy cuốn sách dầy nọ, Long Linh nhất thời hiểu rõ ý tứ của Niệm Băng, khe khẽ gật đầu.
Niệm Băng nói:
- Thiên nhãn huyệt của nàng hiện tại đã mở ra, đang ở phía trước nàng chính là một cánh cửa ma pháp rộng lớn. Vài tháng tới, ta tin nàng sẽ có bước nhảy vọt. Khi bắt đầu tu luyện, nàng phải cẩn thận nghiên cứ cuốn sách này, nó ghi lại phương pháp tu luyện tiên thiên khí cùng tinh thần lực. Bắt đầu từ hai phương diện này, có thể tạo cơ hội đề thăng tu vi của nàng lên.
Long Linh tự biết trong ba nữ nhân thì nàng là người có thực lực kém cỏi nhất. Sau khi Phượng Nữ cùng Lam Thần đạt tới Phượng Hoàng bát biến thì chênh lệch càng trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù nàng không muốn cùng Niệm Băng xa nhau, nhưng nghĩ tới việc Niệm Băng đem ma pháp tu luyện tâm đắc của hắn tặng cho mình, Long Linh đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian Niệm Băng rời đi, cố gắng tu luyện, tranh thủ làm cho chênh lệch giữa mình cùng Phượng Nữ và Lam Thần thu nhỏ lại.
Niệm Băng quay sang nhìn Lam Thần mà Lam Thần cũng đang nhìn hắn:
- Chàng sẽ đưa ta đi. Ta đối với tình huống của Băng thần tháp rất quen thuộc hơn.
Niệm Băng nói:
- Kỳ thật nếu như không phải vì ta phải đi cứu cha mẹ, thật sự ta cũng không muốn nàng đi. Bởi vì nàng sợ phải đối mặt với sư phụ của nàng. Nhưng lần này ta mang nàng đi cùng, chắc chắn sẽ phải đối mặt. Ta đáp ứng với nàng nếu không đến lúc cần thiết sẽ không để nàng ra tay. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, nàng cùng Tích Lỗ đại ca sẽ đi theo ta tới Băng thần tháp. Ta nghĩ mọi chuyện sẽ rất nhanh có kết quả. Phượng Hư trưởng lão, Niệm Băng có chuyện muốn nhờ người.
Nói tới đây Niệm Băng khom người hướng Phượng Hư hành lễ.
Phượng Hư vội vàng đứng dậy nói:
- Đừng khách khí, nếu như không phải nhờ ngươi, có lẽ Phượng tộc chúng ta cũng sẽ không có hy vọng gì. Trước kia mặc dù ta rất muốn giết ngươi, nhưng bây giờ ta lại phải tìm cách lưu ngươi lại. Như vậy tộc trưởng của chúng ta sẽ không chạy theo ngươi.
Nói tới đây trên mặt lão hiện lên sự hài hước trước đó chưa từng có, nhất thời khiến mọi người cười rộ lên. Không khí trong phòng hội nghị cũng trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Niệm Băng mỉm cười nhìn thoáng qua Phượng Nữ ở bên cạnh. Mặc dù Phượng Nữ cùng Lam Thần đều trở thành tộc trưởng Phượng tộc sau Phượng Hoàng đại điển nhưng hắn chắc chắn rằng chỉ cần mình nguyện ý, các nàng nhất định sẽ đi theo mình. Nhưng bây giờ Phượng tộc vừa mới đi vào quỹ đạo phát triển, hắn không thể làm như vậy.
- Trưởng lão, ta nghĩ là sau khi tiếp đón phụ mẫu sẽ để bọn họ ở lại Phượng tộc một khoảng thời gian. Mảnh rừng rậm kia môi trường rất tốt, hơn nữa ta còn có một số việc muốn làm. Sau khi tất cả mọi việc trở nên ổn định ta sẽ đón cha mẹ đi, có được không ?
Chỗ ở của Phượng tộc là Hỏa mộc lâm, chẳng những hẻo lánh, vắng vẻ, phong cảnh u nhã, mà còn có nhiều cao thủ Phượng tộc. Nếu như để cha mẹ ở lại nơi này, Niệm Băng cũng có thể yên tâm.
Phượng Hư nói:
- Chỉ là việc nhỏ. Phượng tộc chúng ta được trời giúp cho việc cải cách tộc quy, việc đầu tiên là phải thay đổi chỗ ở, không thể bảo thủ và tự thỏa mãn với chính mình. Chỉ có cùng ngoại giới trao đổi, thậm chí thông hôn với bên ngoài mới có thể làm cho Phượng Hoàng huyết mạch truyền thừa của chúng ta trở nên tốt hơn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Vậy ta xin cám ơn trưởng lão.
Ở lại Phượng tộc thêm một buổi chiều, Niệm Băng lợi dụng thời gian hiếm hoi này cùng Phượng Nữ, Long Linh và Lam Thần vui vẻ bên nhau nhưng sau đó không có phát sinh điều gì. Hắn không hề dấu diếm, đem hết kinh nghiệm tự tu luyện khiếu huyệt của mình truyền lại cho tam nữ, để Phượng Nữ cùng Long Linh cố gắng tu luyện. Sáng sớm ngày thứ hai, khi đa số mọi người trong Phượng tộc còn đang ở trong mộng đẹp thì Niệm Băng đã dẫn theo Lam Thần cùng Tích Lỗ lặng lẽ rời khỏi Phượng Hoàng thánh địa.
Bay lượn ở giữa không trung, Niệm Băng một bên kéo Tích Lỗ, một bên nắm lấy tay Lam Thần mà bay đi. Trải qua sinh ly tử biệt tại Phượng Hoàng hỏa sơn, tình cảm hai người càng thêm bền vững. Lam Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù sắp tới phải đối mặt với sư phụ, người đã nhiều năm dưỡng dục mình, trong lòng nàng cũng không còn nhiều tâm tình phức tạp nữa. Từ Lãng Mộc đế quốc tới Băng Nguyệt đế quốc, bọn họ phi hành với tốc độ rất nhanh. Chỉ mất một ngày đã tiến vào Băng Nguyệt đế quốc. Mắt thấy trời đã tối, Tích Lỗ nhịn không được nói:
- Niệm Băng, chúng ta bay đã được một ngày, nên tìm một chỗ ăn một chút gì, bụng đại ca của ngươi đã sớm kêu gào ầm ĩ rồi.
Niệm Băng ngẩn người, áy náy nói:
- Xin lỗi Tích Lỗ đại ca. Ta chỉ nghĩ tới chuyện đi, đến cả ăn cũng quên. Ngươi cũng đã đói bụng, chúng ta xuống dưới tìm cái gì đó để ăn.
Sau khi rời khỏi Phượng tộc, tâm trí của hắn đã sớm bay tới Băng Thần tháp. Nghĩ tới sau hơn 10 năm xa cách, rốt cục mình cũng sắp được gặp mặt cha mẹ, tâm tình Niệm Băng trở nên vô cùng kích động. Cha vừa hiền lành lại vừa uy nghiêm, mẹ trước khi mình rời đi trong mắt lộ ra vẻ buồn bã, những cái đó đã khắc sâu trong lòng hắn. Nhiều năm qua, hắn thường mơ thấy cha mẹ. Bây giờ rốt cục cuối cùng hắn cũng có năng lực cứu cha mẹ. Sao có thể không nóng nảy chứ?
Ba người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Tích Lỗ cao hứng nói:
- Huynh đệ, hôm nay chúng ta ăn cái gì?
Vài ngày rồi chưa có ăn thức ăn do Niệm Băng nấu. Mặc dù tay nghề của Phượng tộc cũng không kém, nhưng so với trù nghệ của Niệm Băng thì có chênh lệch thật lớn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Mấy ngày vừa rồi bận rộn tu luyện, trù nghệ của ta cũng có chút kém đi. Chúng ta dùng vài thứ vật liệu thổ sản, có gì ăn đó.
Thực vật trong không gian giới chỉ sớm đã dùng hết, sau khi trở về hắn phải đối mặt với đủ loại chuyện, thủy chung vẫn chưa kịp bổ sung. Hơn nữa đối với Niệm Băng mà nói, chỉ cần trên người có gia vị, gặp phải thứ gì cũng có thể ăn, cũng đều biến thành mỹ vị. Bởi vậy hắn cũng không có mang thực vật gì. Ba người tìm kiếm khắp nơi, lúc này mới phát hiện mình đang ở chỗ có nhiều bụi cây. Bởi vì Băng Nguyệt đế quốc khí trời rét lạnh, chung quanh không có dấu vết động vật nào, vốn định ăn nhiều món nướng, thấy vậy Tích Lỗ không khỏi thất vọng, nhíu mày nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta chạy ra xa một chút xem có thể săn bắt được một con vật nào không, rồi sẽ trở lại.
Niệm Băng nhìn ngó khắp nơi, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời nói:
- Đại ca, không cần đâu. Nơi này đã có sẵn đồ ngon rồi.
Vừa nói hắn vừa đi tới bên một bụi gai, từ trong đó tìm được vài cọng thực vật, dùng sức lôi ra, kéo theo một ít bùn đất. Niệm Băng lại tiếp tục kéo, chỉ trong một lát đã chuẩn bị được một đống rễ cây.
Tích Lỗ tò mò hỏi:
- Huynh đệ, đây là cái gì?
Niệm Băng cười nói:
- Cái này trước kia chúng ta đã ăn. Chỉ là ngươi không có chú ý mà thôi. Cái này gọi là thổ đậu (khoai tây), cách làm rất đơn giản, hơn nữa mùi vị cũng không tệ. Chừng này thổ đậu đủ cho chúng ta ăn no một trận.
Tích Lỗ không nhận ra thổ đậu, nhưng Lam Thần lại nhận biết. Bởi vì Băng Nguyệt đế quốc khí hậu mùa đông khắc nghiệt, thu hoạch các loại tiểu mạch rất thấp, cho nên đại đa số gia đình bình dân chủ yếu là ăn thổ đậu, đối với thổ đậu, Lam Thần cũng không quá quan tâm, nhưng không khỏi có chút nhíu mày nói:
- Niệm Băng, cái này mà ngon sao?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Thần Thần, nàng cũng không nên xem thường những thổ đậu này ! Thổ đậu rất bổ dưỡng, có có các loại thành phần dinh dưỡng cực kỳ phong phú, rất có ích đối với thân thể con người. Sư phụ đã từng nói với ta, con người chỉ cần ăn một ít thổ đậu mỗi ngày, kết hợp với uống sữa, có thể tạo thành năng lượng vô cùng tốt để sinh tồn. Có thể thấy được thổ đậu kia có nhiều dinh dưỡng thế nào. Người bình thường có lẽ cho là thổ đậu có hàm lượng dinh dưỡng cao dẫn đến việc tăng cân. Nhưng thật ra không phải vậy, thổ đậu mặc dù có rất nhiều dinh dưỡng nhưng không có ảnh hưởng tới vóc người. Nếu dùng nó để giảm cân thì đó là lựa chọn tốt nhất.
Lam Thần mỉm cười nói:
- Sao? Chàng nghĩ là ta béo ư? Chẳng lẽ ta cần phải giảm cân?
Niệm Băng đưa tay ôm lấy Lam Thần, cười to nói:
- Sao lại nói vậy được? Vóc dáng của Thần Thần là đẹp nhất. Đến đây nào, mặc dù chỉ có thổ đậu để ăn, nhưng ta cam đoan sẽ cho các ngươi thưởng thức một hương vị tuyệt vời.
Cũng đã đến lúc chuẩn bị nấu cơm, không ai phải mó tay vào. Niệm Băng tìm mấy khối nham thạch ở bên cạnh để cùng một chỗ, sau đó dùng bụi gai đan thành cái lưới ở bên trên, sử dụng ma pháp hóa thủy đem bùn đất dính bên ngoài thổ đậu rửa sạch sẽ, rồi đặt lên trên lưới. Ngón tay bắn ra một ngọn lửa lên lưới khiến cho hỏa diễm nhất thời sáng lên, mang đến cho không khí lạnh vài phần ấm áp. Tích Lỗ nói:
- Huynh đệ, ngươi dường như đang nướng thổ đậu. Chỉ trong chốc lát lưới sẽ cháy mất thôi, làm thế nào bây giờ?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đại ca, ngươi yên tâm đi, lưới gai này ta đã cho vào đó thổ nguyên tố, sẽ không có dễ dàng cháy như vậy. Thật ra ngươi còn chưa biết? Thổ đậu chính là thứ mà hồi bé ta rất thích ăn. Nhớ lại hồi đi, khi ta cùng phụ thân ở cùng một chỗ, chúng ta sống ở trong thành. Ta đại khái khoảng năm, sáu tuổi. Bởi vì Dung gia đệ tử đối với phụ tử chúng ra không tốt, cho nên ta thường xuyên ra ngoài chơi đùa, có lúc là một mình, có lúc cùng Dung Băng đại ca, chúng ta chạy ra ngoài, mang theo trên người một ít thổ đậu. Sau đó dùng đá chồng lên nhau rồi đặt thổ đậu lên, dùng nhánh cây nướng thổ đậu để ăn. Không cần kỹ xảo gì, cũng không cần bất kỳ thao tác nào, chỉ cần thổ đậu chín tự nhiên sẽ rơi xuống. Sau đó dùng một ít muối là có thể ăn. Mỗi khi chạy ra ngoài đều nướng thổ đậu ăn, đó là thời niên thiếu hạnh phúc, vui sướng nhất của ta. Mặc dù không tính gì là mỹ vị, nhưng khi đó ta ăn thật ngon lành. Mỗi khi nhớ tới thời gian này ta sẽ nhớ tới mẹ, ta thực sự rất nhớ mẹ.
Lam Thần ôm lấy Niệm Băng từ sau lưng, ghé đầu lên vai hắn ôn nhu nói:
- Cũng sắp có thể gặp được rồi, sư phụ mặc dù phong ấn Băng Linh sư tỷ, nhưng chưa bao giờ thương tổn nàng, lại còn thường xuyên tới thăm nàng. Ta biết, thật ra sư phụ cho tới bây giờ không có muốn giết sư tỷ.
Niệm Băng vỗ vỗ tay Lam Thần nói:
- Yên tâm, ta không có việc gì. Sau đó phụ thân ta cũng bị sư phụ của nàng bắt đi. Ngày rời khỏi Băng thần tháp ta đã trở nên kiên cường, nếu không cũng không có ta ngày hôm nay. Lại đây nào, chờ ăn thổ đậu nướng thôi.
Thổ đậu mặc dù không phải là mỹ vị gì, nhưng lại là bữa tiệc đặc biệt của ba người, hương vị vô cùng ngọt ngào. Bình thường Lam Thần không ăn nhiều, nhưng hôm nay lại phá lệ ăn nhiều thổ đậu, tựa hồ để nàng thấy được thời niên thiếu của Niệm Băng. Đối với thực lực cường đại của bọn họ mà nói thì không cần phải ngủ. Ba người sau khi ăn xong không có phi hành đi mà phân biệt phương hướng rồi đi bộ tới Băng Thần tháp, cảm thụ cái rét lạnh của không khí, sắc mặt trở nên hơi hồng nhuận. Dù sao sau gần hai mươi năm sống ở vùng đất lạnh này, nàng đã thích nghi với khí hậu nơi này. Lúc này khoảng cách giữa Niệm Băng cùng cuộc chiến Băng Tuyết Nữ Thần tế tự còn có 9 ngày. Sau ba ngày, ba người Niệm Băng đã đi tới gần Băng thần tháp, thành thị của Băng Nguyệt đế quốc, thủ đô Băng Nguyệt thành. Niệm Băng không có đi tới hoàng cung của Băng Nguyệt đế quốc, cũng không có tự mình đi gặp thủ hạ dưới quyền, mà đi tới phía sau Băng Nguyệt thành, tìm một quán trọ bình thường để ở. Hắn sắp bước vào một cuộc đại chiến, cần phải tĩnh tu.
Trong Băng Thần tháp, Băng Tuyết Nữ Thần tế tự lẳng lặng đứng trong gian phòng của mình, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài. Trong lòng nàng rất yên tĩnh, sắc mặt cũng không có lạnh băng như trước, nhìn về phía chân trời xa, than nhẹ một tiếng.
"Cái phải tới sẽ đến, ta đã đợi ngày này đã lâu. Băng linh, ngươi cũng đã đợi rất lâu rồi". Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
- Vào đi.
Trên mặt Băng tuyết nữ thần tế tự bao phủ một làn sương lạnh. Cửa mở ra, một nữ tử đi đến, cung kính nói:
- Tế tự đại nhân, ngài có phân phó gì không?
Quang mang chợt lóe lên, trong tay Băng Tuyết Nữ Thần tế tự chợt xuất hiện một quyển trục:
- Quyển trục này ta tạm thời giao cho ngươi bảo quản. Nếu sau trận đấu ngày mai mà ta chết đi, vậy ngươi hãy mở quyển trục này ra, gọi tất cả đệ tử Băng Thần tháp tới, tuyên bố quyết định của ta.
- Tế tự đại nhân, ngài… …
Băng Tuyết tế tự sắc mặt có chút thay đổi. Nàng nhìn qua mặc dù chỉ có hơn 40 tuổi nhưng thực tế đã hơn 70 tuổi, có thể coi như là một đại đệ tử già nhất của Băng Thần tháp. Băng Tuyết Nữ Thần tế tự xua tay nói:
- Không cần nói điều gì. Ta chờ ngày này đã quá lâu rồi. Hãy y theo lời nói của ta mà thực hiện. Nhớ kỹ mệnh lệnh của ta, trận đánh ngày mai không được có bất cứ đệ tử nào của Băng thần tháp tham dự, nếu không sẽ bị xử lý theo tháp quy. Hiểu chưa?
Băng Tuyết tế tự dường như còn muốn nói gì, nhưng thấy sắc mặt lạnh lẽo của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, cũng không dám mở miệng ra nữa. Sắc mặt Băng Tuyết Nữ Thần tế tự trở nên nhu hòa hơn một chút:
- Yên tâm đi,ta tốt nhất nên trở về, hai mươi năm trước, có lẽ ta không nên tồn tại ở cái thế giới này. Băng Thanh, cám ơn ngươi mấy năm nay đã ở cạnh ta. Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Băng Thanh yên lặng thối lui ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại quay ra sau, không khỏi thở dài một tiếng, tự nhủ:
- Tế tự đại nhân, ngài vì cớ gì lại đau khổ như vậy chứ? Có lẽ chỉ có ta biết trong lòng ngài đau khổ.
Trong suốt một trăm ngày ước định giữa Niệm Băng cùng Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, Băng Thần tháp trở nên yên tĩnh lạ thường. Lúc này tất cả đệ tử Băng Thần tháp đều yên lặng ngồi ở trong tháp tĩnh tu. Tâm tình bọn họ cũng rất trầm trọng, nặng nề. Nhiều năm qua tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám đến Băng thần tháp khiêu chiến tôn nghiêm của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự. Nhưng bọn họ lại bị nghiêm lệnh không được tham dự. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Bọn họ đều vô cùng tin tưởng người đã đến gần cấp bậc thần nhân, Băng Tuyết Nữ Thần tế tự là bất khả chiến bại.
Lẳng lặng đi bộ tới nơi vừa xa lạ, vừa quen thuộc kia, nhìn thấy cách đó không xa là tòa tháp cao nguy nga, Niệm Băng dừng chân. Đây là địa phương kinh khủng nhất trong trí nhớ của hắn, từng làm hắn nhiều lần bừng tỉnh trong ác mọng, rốt cục hết thảy tất cả đều sẽ kết thúc hôm nay. Có lẽ tất cả cũng có thể bắt đầu lại từ hôm nay. Băng thần tháp giống như một tòa thành thị, chung quanh có tường cao năm trượng bao phủ, cách vách tường hai mươi trượng là con sông hộ thành. Hàng năm chỉ có hai tháng thời gian nước sông lưu động. Băng thần tháp là địa phương thần bí, đối với Niệm Băng mà nói thì nó cũng đồng dạng thần bí giống nhau.
Niệm Băng cho tới bây giờ còn nhớ rõ lần trước cùng cha tới đây, Hỏa hệ ma pháp cường đại của hắn bị tảng băng tuyết lớn cắn nuốt, mà cha mẹ cho tới cuối cùng lại để hắn thoát đi trước.
" Cha, mẹ, Niệm Băng đã tới đây". Trong lòng Niệm Băng thầm kêu gọi, ánh mắt của hắn có chút mông lung. Mười năm, mười năm tự mình nỗ lực cố gắng không biết bao nhiêu, chính là để cho ngày hôm nay có thể đường đường chính chính tới khiêu chiến. Mười năm, hơn ba ngàn ngày, hàng đêm hắn không có lúc nào là không nhớ tới cha mẹ mình. Lam sắc quang mang từ bên ngoài Băng thần tháp tối cao lóe lên, băng tuyết xoay tròn vòng quanh tháp. Hôm nay thời tiết rất sáng sủa, trên bầu trời xanh trong không mây đột nhiên xuất hiện những bông tuyết, xung quanh trở nên rét lạnh. Dưới những ống quần màu xanh bao phủ thân thể là những mảng bông tuyết lớn, chậm rãi rơi xuống đất. Tâm tình kích động của Niệm Băng đã yên tĩnh trở lại, mái tóc dài màu vàng tung bay ở sau lưng, hai mắt màu lam lóe sáng, kiên định bước tới trước.
- Ngươi đã đến.
Băng Tuyết Nữ Thần tế tự nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên người tản mát ra khí tức xuất trần. Niệm Băng gật đầu nói:
- Ước hẹn với Tế tự đại nhân, ta như thế nào có thể không đến được?
- Ngươi nghĩ như vậy sao? Băng tuyết nữ thần tế tự thản nhiên hỏi.
Niệm Băng nói:
- Đó là vấn đề của hai chúng ta, phải do chúng ta giải quyết. Nếu như ta thắng, hãy thả cha mẹ ta ra.
Băng Tuyết Nữ Thần tế tự lãnh đạm nói:
- Chờ ngươi thắng ta rồi hãy nói.
Khí tức lạnh như băng tỏa ra xung quanh Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, khí tức lạnh lẽo khiến cho không khí chung quanh từ từ xuất hiện một tầng sương mù, xung quanh đều trở nên mông lung, mặc dù có ánh mặt trời cũng không thể làm cho băng vụ tiêu tán. Quang mang màu vàng phản xạ từ ngực, bụng, cùng với tay phải phát ra, khí tức khổng lồ không ngừng tăng lên, một tầng quang hoa màu trắng dần dần bao phủ lấy thân thể nàng. Ánh mắt của nàng rất lạnh, thủy chung không có rời khỏi thân thể Niệm Băng. Niệm Băng lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Nếu ta phán đoán đúng thì đây là trung kỳ Tây Kinh huyệt, sao lại thiếu được Phương Giáp huyệt chứ? Tế tự đại nhân vẫn một mực ẩn dấu thực lực, đã mở ra cả Hoàng Cực huyệt ở bên trong bốn khiếu huyệt. Thậm chí nếu có đến Thần Chi đại lục ngài cũng tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Ngoài miệng mặc dù nói cười, nhưng hắn cũng không có nhàn rỗi. Quang mang bảy màu nhu hòa, chậm rãi xoay tròn quanh thân thể, trong lúc hai mắt khép mở, điện quang lóe ra. Nguyên bổn đang bình thường, đột nhiên biến thành đao phong lợi hại. Hai người nhìn nhau, đến cảnh giới như bọn họ, chú ngữ đã không còn trọng yếu nữa. Bọn họ tùy thời đều có thể mở ra khiếu huyệt, trong nháy mắt phát ra ma pháp hướng đối phương công kích. Băng Tuyết Nữ Thần tế tự tựa như một khối băng cổ xưa cứng rắn không thay đổi, còn Niệm Băng tựa như một thanh đao đã rút ra khỏi vỏ. Trong thời gian một bữa ăn, hai người cũng chưa có bất kỳ một động tác nào, cứ như vậy nhìn lẫn nhau. Niệm Băng khai mở Thiên Nhãn huyệt, tìm sơ hở của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự. Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện trên người Băng Tuyết Nữ Thần tế tự tản mát ra quang mang màu vàng, phía trên giáp huyệt là bạch quang nhu hòa, nhưng phòng ngự của thân thể không hề có chút sơ hở.
Niệm Băng đang tìm sơ hở của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, thì Băng Tuyết Nữ Thần tế tự cũng đang tìm sơ hở của hắn. Giống như Niệm Băng là ma pháp cấp bậc cao thủ, không phải bằng áp lực là có thể làm cho đối phương bị hủy diệt. Nhưng nhìn quang mang bảy màu nhu hòa chiếu xuống Niệm Băng, cũng không có phát hiện ra chút sơ hở nào. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đều tự ngưng kết tiên thiên khí của bản thân. Rất nhanh, Băng tuyết nữ thần tế tự phát hiện tiên thiên khí chung quanh thân thể Niệm Băng yếu đi, không thể so với màn sương ngưng kết của mình. Mặc dù hai người đều là trung kỳ Tây Kinh huyệt, nhưng Niệm Băng nhờ vào Thiên Nhãn huyệt mang đến tinh thần lực cường đại, dễ dàng khống chế tiên thiên khí chung quanh. Nhưng hắn cũng phát hiện mình có thể làm yếu đi mọi thuộc tính Thiên Nhãn lĩnh vực. Khi đối mặt với Băng tuyết nữ thần tế tự sử dụng Băng ma pháp, trên thực tế lại mất đi năng lực yếu hơn do Hoàng Cực huyệt làm trụ cột thu lấy Băng nguyên tố của Băng tuyết nữ thần tế tự, nhưng cũng không có cho hắn cơ hội. Cuối cùng Băng Tuyết Nữ Thần tế tự chuyển động trước. Bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được sự không ổn. Mặc dù không giải thích được tại sao nhưng nàng cảm giác được Niệm Băng tựa hồ cố ý giằng co cùng nàng. Hơn nữa chung quanh thân thể Niệm Băng tụ tập tiên thiên khí dư thừa. Như vậy đối với mình càng bất lợi. Cho nên nàng lựa chọn tấn công trước. Một tầng băng vụ trong nháy mắt bao phủ cả chiến trường, cũng đem tầm mắt của hai người tách ra. Trong lúc Băng Tuyết Nữ Thần tế tự bắt đầu công kích, Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng phát hiện rõ ràng một băng nhận thật lớn, bén nhọn, lạnh lẽo đâm tới mặt hắn. Hắn không chút do dự, thân thể trong nháy mắt lướt ngang, đồng thời Thiên Nhãn lĩnh vực được mở rộng ra, tạo ra băng vụ chung quanh, tay phải đưa về phía trước, Hỏa Thần hữu thủ lặng lẽ xuất ra đón nhận công kích của Băng tuyết nữ thần tế tự. Băng hỏa gặp nhau sẽ phát sinh cái gì? Chỉ sợ ai cũng không thể nói được. Hai chủng loại năng lượng hoàn toàn trái ngược, tương khắc lẫn nhau, ai thực lực mạnh hơn có thể chiếm thượng phong tuyệt đối. Hoả Thần Hữu Thủ của Niệm Băng phát ra, không phải là Hoả Thần Hữu Thủ bình thường mà còn có màu tử sắc. Băng vụ bao trùm diện tích thật lớn đột nhiên biến mất, ngay sau đó ở giữa Niệm Băng cùng Băng tuyết nữ thần tế tự lộ ra một mảnh đất trống.
Hỏa Thần Hữu Thủ biến mất, còn công kích của Băng tuyết nữ thần tế tự cũng tan biến. Trận chiến đã bắt đầu, cũng không có lý do gì để dừng lại. Thân hình Băng Tuyết Nữ Thần tế tự khẽ lay động một cái, trong phút chốc đã hóa thành chín thân ảnh hoàn toàn giống nhau ở trước mặt Niệm Băng. Đó là Băng ảnh thuật, dựa vào băng nguyên tố trong không khí, ngưng kết thành băng phấn rồi chiết xạ, huyễn hóa ra thành tám bóng người. Độ cao thấp của Băng ảnh thuật sẽ biến thành ảo ảnh có độ chân thật khác nhau. Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự huyễn hóa ra tám thân ảnh hoàn tàn giống bản thể. Căn bản không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Ngay sau đó chín đạo băng nhận thật lớn phá không chém tới Niệm Băng. Băng nhận màu lam, tựa như tử sắc hỏa diễm, đại biểu cho băng cực vô cùng. Niệm Băng biết trong chín đạo băng nhận này có tám cái là giả. Bảy thanh thần đao đồng loạt xuất hiện, ngay sau đó ánh đao hợp lại ở không trung, quang mang bảy màu xuất hiện trước mắt Niệm Băng, hợp lại thành một đạo bình chướng, từ phía dưới công kích tới băng nhận của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự. Oanh, một tiếng nổ vang lên, thân hình hai người đồng thời lui về phía sau ba bước. Băng Tuyết Nữ Thần tế tự có Phương Giáp huyệt phòng ngự, còn Niệm Băng có Thiên Nhãn lĩnh vực, lần va chạm này hai người cũng chưa ai chiếm được tiện nghi của ai.