Băng Hỏa Ma Trù

Chương 283 (Hạ): HỎA LONG VƯƠNG YÊU AI ?

Trước Sau

break
Gia Lạp Mạn Địch tư cười hắc hắc, nói: "Chuyện này phải nhờ ngươi rồi. Ta nhất định cùng ngươi phối hợp thật tốt."
Hai đạo nhân ảnh phá trường không bay khỏi Hàn Lĩnh, hướng phương bắc mà đi. Băng Tuyết thành, vẫn giống như khung cảnh xưa, chiến tranh phương nam cũng không thể ảnh hưởng đến tòa thành lớn thứ hai của cực bắc đế quốc này, cửa thành mở, người đi đường qua lại tấp nập, một cảnh tượng nhộn nhịp phồn hoa. Niệm Băng cùng Gia Lạp Mạn Địch tư hạ xuống ở nơi hẻo lánh ngoài mười dặm, lúc này, đã đi tới cửa thành của Băng Tuyết thành. Trở lại Băng Tuyết thành, Niệm Băng trong lòng không khỏi có chút cảm khái, hơn một năm trước, lúc mình tới đây hãy còn là một ma pháp sư bình thường, nay ma pháp của mình đã đủ để đối phó với ma đạo sư cấp bậc cao thủ rồi. Thời gian qua thật nhanh! Chớp mắt đã qua hơn một năm, không biết Linh nhi sau khi quay về ra sao, nàng vẫn đang đợi mình ư?
"Đi nhanh lên một chút! Chúng ta nhanh ra Thanh Phong trai ăn cơm đi." Gia Lạp Mạn Địch tư thúc giục.
Hai ngày nay, hắn hiềm Niệm Băng bay quá chậm, tự nguyện mang Niệm Băng phi hành xuyên qua hơn phân nửa Băng Nguyệt đế quốc đi tới nơi này, vừa nghĩ có thể nhanh chóng nhìn thấy Tuyết Tĩnh, tâm tình hắn bất giác nóng lên. Tình cảm dồn nén một khi bộc phát, so với núi lửa còn muốn nóng rực hơn nhiều.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Không vội, bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, chúng ta đi qua chỗ này là tới. Gia Lạp Mạn Địch tư lão đại, ngươi phải nhớ kỹ lúc này là người địa phương, cũng không nên tùy tiện biểu hiện ra bản lĩnh vĩ đại của ngài vậy."
Gia Lạp Mạn Địch tư hừ một tiếng, nói: "Được rồi, ta đã biết, tiểu tử mau đi nhanh lên." Hai người xuyên qua cửa thành hướng thành nội đi đến, từng ở đây mấy tháng, Niệm Băng đối với tòa thành thị rất quen thuộc, cơ hồ tất cả địa phương cũng giống như hắn cùng rời đi vậy. Cũng không có nhiều thay đổi, đó là mặt tiền của một tiệm quen thuộc, một ngã tư đường quen thuộc khiến Niệm Băng không khỏi có chút đắm chìm ở trong đó. Hắn nhớ tới ở nơi này có tiệm thiết khí phô, hắn tự mình đoạt được đệ nhất bính thần đao, hắn quen biết Phượng Nữ đáng yêu cũng là ở nơi này. Phượng Nữ không biết thế nào rồi, chẳng biết nàng đã cùng mẹ nuôi nhìn nhận nhau chưa? Có lẽ, các nàng đã cùng đi Phượng tộc, có mẹ nuôi ở cùng Phượng Nữ, hơn nữa với thực lực của Phượng Nữ, về phương diện an toàn không cần lo lắng gì.
Đang đi tới, đột nhiên bên đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Niệm Băng sực tỉnh nhìn lại, chỉ thấy một đội khôi giáp kỵ sĩ đang phi nhanh bên trong Băng Tuyết thành, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, từ trước tới nay cũng chưa từng chứng kiến nhiều binh lính ở trong thành bôn ba qua, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Băng Tuyết thành xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ tới đây, hắn chặn một người bên đường lại hỏi: "Anh này, vừa rồi đội kỵ binh đó làm gì thế? Bọn họ ngay trong thành cưỡi ngựa nhanh như vậy, không sợ xảy ra nguy hiểm sao?"
Người qua đường thấp giọng đường nói: "Không nên xen vào việc của người khác. Gần đây Băng Tuyết thành cũng không được an bình đâu. Kể từ khi trưởng quan tài vụ trốn đi hai tháng trước, Băng Tuyết thành rất hỗn loạn. Trí Nữ tiểu thư chính là vị hôn thê của Ngũ Điện hạ, lần này lại dám trốn đi. Bệ hạ sau khi biết rất tức giận, hơn hai tháng nay một mực kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các nơi có điểm hiềm nghi trong thành, hy vọng có thể phát hiện đầu mối nào đó. Thành chủ đại nhân của chúng ta thật là khổ. Hà, thật không rõ Trí Nữ tiểu thư vì sao lại trốn. Gả vào hoàng tộc không tốt sao?"
Niệm Băng trong lòng chợt động, nguyên lai là bởi vì Lạc Nhu, xem ra động tác của mẹ nuôi thật sự là rất nhanh a! Lạc Nhu thông minh như vậy, dĩ nhiên sẽ không bị bắt lại rồi, cũng tốt. Nàng tới Áo Lan đế quốc rồi, với bối cảnh chính trị biệt định này nhất định có phát triển rất tốt, mình không cần vì nàng lo lắng nữa, lần này coi như là giúp người giúp đến cùng. Đợi sau này có cơ hội trở lại ở Áo Lan đế quốc, phỏng chừng có thể gặp lại nàng. Hôn nhân mặc danh kì diệu khiến Băng Nguyệt đế quốc tự mình tổn thất một người tài rồi, không biết quốc vương của bọn họ có phải là kẻ ngu hay không.
Gia Lạp Mạn Địch tư vừa nghe đến hai chữ Trí Nữ, hai mắt nhất thời sáng ngời, nói: "Trí Nữ? Đó là người nào? Nghe danh xưng này rất kỳ quái a!" Âm thanh của hắn rất lớn, nhất thời khiến cho mọi người đều quay lại nhìn, người đi đường bị Niệm Băng kéo hồi nãy nghe thấy chạy càng nhanh.
Niệm Băng lôi Gia Lạp Mạn Địch tư cước bộ nhanh hơn, thấp giọng nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút, bây giờ Trí Nữ cái từ này ở trong thành hẳn là đang cấm kỵ, ta cũng không muốn xảy ra phiền toái gì. Vốn Băng Tuyết thành có tam đại mỹ nữ, phân biệt là Trí Nữ Lạc Nhu, Nhu Nữ Long Linh cùng Phong Nữ Tuyết Tĩnh mà ngươi thích, Trí Nữ này ta biết, nàng chính là bởi vì không muốn thuận theo hôn nhân chính trị mới chạy trốn, bây giờ ngươi minh bạch chưa. Tốt lắm, mau đi thôi, ngươi không phải muốn đến Thanh Phong trai ăn cơm sao?"
Gia Lạp Mạn Địch tư tâm thần run lên, chỉnh trang lại y phục trên người, đầu hất cao, hắn thân mình tướng mạo cương nghị, mặc dù không anh tuấn bằng Niệm Băng, nhưng trên người tán phát ra loại khí chất cũng rất dễ dàng làm người khác chú ý. Hôm nay vì gặp Tuyết Tĩnh, càng dùng năng lượng biến ảo thành một người mặc võ sĩ phục màu đỏ viền vàng, hắn ưỡn thân rồng tráng kiện hiển lộ uy vũ. Niệm Băng trên đầu mang theo đấu thiêm, tóc trắng bất luận ở quốc gia nào cũng chỉ có vài nhân tài ở tuổi này, hắn không muốn làm người khác chú ý, cho nên khi từ trên trời hạ xuống thì đội lên đầu cái đấu thiêm. Trên đường đến Thanh Phong trai Niệm Băng ngừng lại, nhìn tới nhìn lui cách ăn mặc của hai người, hắn không khỏi có chút do dự, gặp Tuyết Tĩnh nên nói gì đây? Hắn không biết, hắn thật sự không muốn đối diện với sự thương tổn của nàng, nhưng vì Gia Lạp Mạn Địch tư lại quá nóng lòng muốn gặp nàng ấy.
Thanh Phong trai, Niệm Băng quen thuộc nơi này, ở chỗ này từng phát sinh qua vô số chuyện, Đại Thành hiên đối diện Thanh Phong trai so với trước kia có chút biến hóa, trước cửa này vốn đông đúc các cô nương phục vụ viên xinh đẹp, hiện giờ cũng không thấy, chỉ có hai gã tiểu nhị tiếp đón khách. Sinh ý của Thanh Phong trai rõ ràng so với Đại Thành hiên tốt hơn không ít, khách vãng lai cũng đông hơn rất nhiều. Xem tình hình, từ khi Niệm Băng xuất hiện dẫn đến thực lực của hai bên biến hóa, đến bây giờ cũng chưa có gì thay đổi.
"Đi! Đã ở đây nhìn hơn nửa ngày, Niệm Băng à, ta đói rồi. Chúng ta đi vào ăn cơm đi." Gia Lạp Mạn Địch tư nhìn Niệm Băng thần sắc có chút không ổn, trong ánh mắt tựa hồ có vài phần mê ly, cũng không quá thúc giục hắn.
Niệm Băng trong lòng thầm than, cuối cùng cũng phải đối mặt, nếu đã tới, cũng không nên trốn tránh nữa, với lại lúc đầu là lỗi của mình, lần này xem như xin lỗi Tuyết Tĩnh đi. Nghĩ tới đây, hắn gật đầu, cùng Gia Lạp Mạn Địch tư đi vào con đường nhỏ hướng Thanh Phong trai tiến đến. Nguồn: http://truyenyy.com
Vừa vào cửa, Niệm Băng chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mùi hoa cỏ thoang thoảng thơm ngát khiến người ta trong lòng thanh thản dễ chịu khôn tả. Gia Lạp Mạn Địch tư nhìn ngó khắp nơi cũng không thấy được mục tiêu của hắn, có chút chán nản đi tới một cái bàn không người ngồi xuống, lầm bầm: "Nàng sao lại không ở đây? Thôi, ăn trước một chút gì đó đã, dù sao ăn cũng là một loại hưởng thụ." Đi tới nơi này, lòng của hắn ngược lại trấn định rất nhiều, có Niệm Băng bên người giúp hắn xuất chủ ý, so với trước kia hắn một mình theo đuổi Tuyết Tĩnh thì nảy sinh cảm giác tốt hơn nhiều.
Niệm Băng đi tới bên cạnh Gia Lạp Mạn Địch tư vừa muốn ngồi xuống, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Xin lỗi hai vị tiên sinh, nơi này đã có người đặt rồi, mời các vị qua bàn khác ngồi."
Niệm Băng lặng người một chút, Gia Lạp Mạn Địch tư cũng đã đứng lên, bọn họ cũng không muốn tìm phiền toái, Gia Lạp Mạn Địch tư càng không muốn lưu lại trong Tuyết Tĩnh ấn tượng không tốt, nhưng khi bọn hắn nhìn xung quanh thì mới phát hiện Thanh Phong trai đại sảnh đường đã đầy người. Chỉ có bàn trước mặt này còn trống. Niệm Băng nhíu mày, nói:" Bây giờ chỉ có bàn này, vậy chúng tôi ngồi ở nơi đâu đây? Bên trong còn có chỗ không?" Tiểu nhị khách khí nói: "Xin lỗi, bây giờ đã đầy khách, sợ rằng ngài phải đi ra bên ngoài chờ một lát rồi, đợi có khách nhân ăn xong thì tôi xin mời hai vị tiên sinh đến." Gia Lạp Mạn Địch tư có chút không kiên nhẫn nói: "Không được, ta mệt rồi, dù sao bàn này cũng không có ai, trước hết ở chỗ này ăn đã. Quán cơm các ngươi mở cửa buôn bán, chẳng lẽ lại không cần khách sao?" Tiểu nhị cười khổ nói:" Tiên sinh, thật sự xin lỗi, cái bàn này là của một vị khách quý đặt, hắn đã đặt tiền rất nhiều, chúng ta cũng không thể làm chủ a! Xin ngài đừng làm khó cho chúng tôi? Cám ơn."
Niệm Băng xem vị trí của cái bàn trong lòng nhất thời nghĩ, vị trí của cái bàn thì là nơi tốt nhất trong đại sảnh này, chẳng những gần cửa sổ, hơn nữa từ nơi này còn có thể thấy hết cách bố trí điển nhã trong sảnh lớn, ăn cơm ở trong Thanh Phong trai khách vốn không lớn tiếng ồn ào, mà vị trí này càng là vị trí thanh tịnh tốt nhất, mấy bàn chung quanh khác cách bàn này một cự ly nhất định. Thấy ý tứ của tên tiểu nhị cũng đoán được người đặt bàn rất giàu sang. "Người khách kia đã đặt bàn này bao lâu, bây giờ nếu đã không có chỗ, vậy có thể nhường cho chúng tôi ngồi một ngồi một chốc rồi đi không?" Tên tiểu nhị này Niệm Băng không biết mặt, hiển nhiên là mới tuyển.
Tên tiểu nhị ngẫm nghĩ một lúc, hắn thấy được đôi mắt của Niệm Băng thì tâm thần đột nhiên xuất hiện một tia hoảng hốt. Kể từ sau khi huyệt thiên nhãn khai mở, tinh thần lực của Niệm Băng đạt tới một cảnh giới, mặc dù hắn cũng không có tùy ý phóng thích, nhưng ánh mắt của hắn không phải người bình thường có thể đối nhãn. Thừa dịp tên tiểu nhị lặng người trong chốc lát, Niệm Băng đã ở bên cạnh Gia Lạp Mạn Địch tư ngồi xuống. Tiểu nhị phản ứng không kịp, nhất thời trong lòng khẩn trương, người chủ đặt vị trí này, đừng nói là hắn không dộng vào được, cho dù là lão bản của Thanh Phong trai cũng vậy a! Ngay lúc hắn chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đột nhiên từ ngoài cửa vang lên: "Này hai vị tiên sinh nếu muốn ngồi ở vị trí này, vậy ngồi đi, dù sao ta một mình ăn cơm cũng có chút buồn." Niệm Băng cùng Gia Lạp Mạn Địch tư đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một gã mặc trường bào màu lam, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang hướng bàn bọn họ đi tới. Thanh niên nhìn qua khiến Niệm Băng có cảm giác vài phần quen thuộc, tướng mạo anh tuấn, thanh âm mặc dù lạnh lùng, nhưng trên mặt lại mang theo một tia mỉm cười thản nhiên, hắn thấy Niệm Băng đang nhìn lại mình, hướng về Niệm Băng gật đầu. Hắn ăn mặc tựa hồ khá giản dị, ngoài tấm trường bào màu lam, bên ngoài cũng không cầu kỳ, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện trường bào màu lam cực kỳ có giá trị, cũng không phải thợ may bình thường có thể làm ra được, đường may mặt trên này dùng sợi tơ màu bạc may thành các loại đồ án, cần có lượng nhân công khổng lồ mới làm ra được, hơn nữa, từ y phục này, Niệm Băng còn cảm giác được một tia năng lượng ba động, đó tựa hồ là ba động của năng lượng băng. Nheo lại hai mắt, Niệm Băng lặng lẽ mở ra huyệt thiên nhãn của mình, thông qua thiên nhãn huyệt hắn thấy rõ ràng, kiện trường bào màu lam đó mỗi một đạo ngân tuyến cũng tản ra khí tức của năng lượng, năng lượng bên ngoài mặc dù rất nhạt, kỳ thật cũng là hoàn toàn nội uẩn. Thứ quần áo này nhất định là bảo bối, là y phục đã có gia trì qua trình độ của 5 loại ma pháp phòng ngự. Niệm Băng trong lòng khẽ động, người này là ai? Loại y phục trị giá cao như thế, lại thấy hắn trong lúc vô ý toát ra khí chất cao quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
Tên tiểu nhị đi nhanh tới trước mặt người thanh niên, cung kính hành lễ: "Tiên sinh, ngài tới rồi. Ngài xem ..." Thanh niên phất phất tay, mỉm cười nói: "Không sao, ngươi đi xuống đi." Nói rồi, đi tới trước bàn, phía đối diện với Niệm Băng ngồi xuống. Niệm Băng mỉm cười, khách khí nói: "chúng ta chiếm chỗ của huynh đài đặt thật là không phải." Thanh niên mỉm cười nói: "Không sao, thấy hai vị khí vũ bất phàm, có thể cùng hai vị ngồi cùng bàn dùng cơm ta thật là vinh hạnh. Mời tự nhiên, đều tính cả cho ta là được rồi."
Hắn ngoài miệng mặc dù nói khách khí, nhưng Niệm Băng bắt gặp từ đáy mắt hắn một tia tinh quang. Người này làm Niệm Băng có cảm giác rất tinh minh, hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra mình cùng Gia Lạp Mạn Địch tư cũng không phải người bình thường, nếu không, tuyệt sẽ không khách khí như vậy rồi, nhưng nếu người ta khách khí như thế lại muốn mời khách, hắn cũng không tiện nói nhiều, kỳ thật hắn muốn bình yên. Niệm Băng nói: "Thỉnh giáo các hạ tôn tính đại danh?" Thanh niên nói: "Không cần khách khí, ta gọi là Yến Vân, các vị trực tiếp gọi tên ta là tốt rồi. Còn hai vị?" Gia Lạp Mạn Địch tư thấy Yến Vân quang mang có vài phần quái dị, hắn vừa muốn mở miệng lại bị Niệm Băng nói trước: "Ta gọi là Niệm Băng, đây là đại ca của ta, Hỏa Long." Yến Vân gật đầu, kêu người phục vụ, hắn cũng không hỏi Niệm Băng cùng Gia Lạp Mạn Địch tư, hướng người phục vụ nói: "Đem đồ ăn tốt nhất lên, ta muốn chiêu đãi bằng hữu." Tên tiểu nhị đáp ứng một tiếng, nhanh chóng chạy xuống.
Phải biết rằng, Giá cả ở Thanh Phong trai cao hơn Đại Thành hiên vài phần, nếu kêu toàn đồ ăn ngon nhất, thì một bữa ăn trên dưới trăm kim tệ cũng không phải chuyện gì, nhìn Yến Vân tiêu xài tự nhiên như thế, Niệm Băng trong lòng càng tăng thêm vài phần nghi hoặc. Gia Lạp Mạn Địch tư lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi nguyện ý mời khách, chúng ta đây cũng sẽ không khách khí. Bất quá, sức ăn của ta lớn lớn so với người bình thường rất nhiều, nếu muốn mời, ngươi cần phải để cho ta ăn no." Yến Vân mỉm cười, nói: "Đó là đương nhiên, cái khác không dám nói, chứ mời khách ăn cơm thì tiền ta có dư, Long đại ca ăn hết mình là được." Gia Lạp Mạn Địch tư trong mắt toát ra một tia tiếu ý, nói:" Được, ta không khách khí."
Đồ ăn được đem ra rất nhanh, thậm chí so với bọn khách đến trước hắn còn chưa có đồ ăn, bàn của bọn họ đã bày đầy thức ăn, khách chung quanh cũng không có người nào đưa ra ý kiến, Gia Lạp Mạn Địch tư cũng không khách khí, lập tức hắn ăn uống cực kỳ bất nhã, Niệm Băng chậm rãi ăn, vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm cùng Yến Vân, thông qua chuyện phiếm hắn phát hiện Yến Vân về phương diện tri thức cực kỳ uyên bác, thuận miệng lời nói ra có vài phần thâm ý.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc